"Hạ Hàn, tỉnh dậy đi.”
"Hạ Hàn.”
...
"Là ai vậy... giọng nói quen quá" Hạ Hàn mơ màng nghe thấy tiếng của Lam Kỳ Ngôn vang vọng trong tiềm thức.
Cô mở choàng hai mắt vì nhớ lại chất giọng thô lỗ của Lam Kỳ Ngôn vừa rồi còn văng vẳng bên tai.
Còn cho rằng vì mình quá ám ảnh về anh nên mới sinh ra ảo giác cho đến khi cô phát hiện quần áo trên người đã được thay sạch từ bao giờ.
Bất chợt có tiếng đàn ông lọt vào tai làm cô giật mình: "Cuối cùng cũng chịu tỉnh. Tôi còn nghĩ cô ngủ đến chết rồi.”
Vừa mở mắt ra đã thấy ngay gương mặt hung thần đằng đằng sát khí của Lam Kỳ Ngôn, Hạ Hàn hoảng hốt ngồi bật dậy lấy chăn kéo lên che kín người.
“Tại sao tôi lại ở đây? Anh lại bắt tôi về sao?”
Lam Kỳ Ngôn nhíu mày bất mãn trước thái độ sợ hãi thái quá của Hạ Hàn, anh đi lại ngồi xuống ở mép giường.
“Tôi còn chưa chặt gãy chân cô là may!”
Hạ Hàn nghe anh nói thì sợ hãi rút bàn chân vào trong chăn. Anh chậc lưỡi, nhoài người tới đưa tay tóm lấy cằm cô bắt ngước lên.
"Hạ Hàn, cô dám bỏ trốn? Ai cho phép cô rời khỏi tôi?”
Tim Hạ Hàn đập mạnh một nhịp vì chột dạ. Cô nghiêng đầu tránh né sự gần gũi của anh nhưng với bản tính thích chiếm hữu của Lam Kỳ Ngôn, những hành động khước từ này chẳng khác nào đang thu hút sự chú ý của anh cả.
Anh buông cô ra, tay cho vào túi quần móc ra tấm thẻ vip úp vào mặt cô.
Hạ Hàn nhắm tịt mắt chịu trận, vài giây sau mới hé ra thấy vẻ mặt Lam Kỳ Ngôn nhăn lại rất khó chịu, mấy câu thốt ra cũng giống như đang chất vấn: "Ôm tiền của Lam Thần Vũ rồi chạy mất. Cô nghĩ cô có thể thoát khỏi tôi dễ dàng như vậy sao?"
Hạ Hàn trợn mắt khi nghe người đàn ông nhắc đến cùng lúc hai cái tên. Cô đẩy mạnh Lam Kỳ Ngôn ra, nghi hoặc hỏi: "Anh thật sự là ai?"
"Bây giờ tôi là Lam Kỳ Ngôn" Lam Kỳ Ngôn lạnh lùng đáp.
"Bây giờ? Vậy còn lúc khác thì sao? Anh nói gì tôi không hiểu" Hạ Hàn hoang mang nhìn anh.
Ngược lại, anh chẳng có thái độ gì ngoài việc nhìn cô chằm chằm.
Được một lúc, Hạ Hàn ngượng ngùng cúi mặt xuống lãng tránh ánh mắt kiên định của anh: "Anh ta đẹp trai quá.”
"Bây giờ tôi chính là Lam Kỳ Ngôn!"
Hạ Hàn ngước lên lóng ngóng hỏi: "Thế còn Lam Thần Vũ? Người sáng hôm đó tôi gặp đã..."
"Hạ Hàn!"
Hạ Hàn còn chưa kịp nói dứt câu đã bị Lam Kỳ Ngôn chặn miệng. Anh bất ngờ tiến sát lại kéo gáy cô ghì vào mặt anh. Đôi môi mỏng cố tình chườm nhẹ lên hai cánh môi của Hạ Hàn. Mỗi lần anh nói chuyện, cơ miệng hoạt động là viền môi lại ấn vào môi cô.
Hạ Hàn đỏ mặt trước sự va chạm ngứa ngáy của anh, cô chớp chớp mắt ngạc nhiên, mím chặt môi nhìn anh trân trân.
Trông vẻ mặt kinh ngạc có chút đáng yêu của Hạ Hàn, Lam Kỳ Ngôn không nhịn được thèm khát liền há miệng mút nhẹ môi dưới của cô.
Lam Kỳ Ngôn thấy Hạ Hàn cuối cùng cũng ngoan ngoãn im lặng, anh bắt đầu thè lưỡi tách răng của cô ra, nhẹ nhàng mà chậm rãi, nhẫn nhịn mà tham lam mút hết mật ngọt trong miệng cô.
Hạ Hàn nhắm tịt mắt lại, lồng ngực choáng lên một nỗi căng thẳng kì lạ. Đôi bàn tay gầy bỏng tì mạnh lên ngực anh, từng đầu ngón tay miết dọc theo cổ áo, máu trong người như nóng lên dồn hết vào gương mặt khả ái. Hạ Hàn thở gấp vì thiếu dưỡng khí, Lam Kỳ Ngôn tinh ý buông cô ra, luyến tiếc rời khỏi cảm giác mềm mại ở đôi môi căng mọng.
"Sau này không có sự cho phép của tôi, cô không được rời khỏi ngôi nhà này nửa bước. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!"
"Là ý muốn của Lam Thần Vũ phải không? Anh ấy từng nói sẽ bù đắp cho tôi.”
"Người tối hôm đó ngủ với cô là tôi, nói bù đắp cũng là tôi cho nên đừng luôn miệng nhắc đến tên người đàn ông khác.”
"Nhưng cả hai đều là...”
Hạ Hàn chưa kịp nói dứt câu, Lam Kỳ Ngôn đã vươn tay kéo cô ngã nhào vào lòng anh. Vòng tay to lớn hữu lực ôm cả Hạ Hàn lẫn tấm chăn cô đang quấn trên người.
“Để tôi ôm một lát.”
Tim Hạ Hàn đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai tay cô bấu chặt vào ngực áo sơ mi đen tuyền, đôi gò má ửng hồng ngượng ngùng nhìn anh.
"Anh làm sao vậy?"
Lam Kỳ Ngôn nhếch môi cười tà mị, anh ghé vào tai cô liếm quanh một lượt rồi hé miệng thổi một làn hơi ấm nóng, chất giọng trầm khàn nam tính chậm rãi nói từng chữ như mang theo ẩn ý ra lệnh: "Sau này không được nhắc đến Lam Thần Vũ nữa. Lam Kỳ Ngôn tôi mới là chỗ dựa của cô. Nhớ kỹ, sau này hắn có cho cô bất cứ thứ gì cũng không được nhận, cô chỉ được phép nhận của tôi mà thôi.”
Đầu óc Hạ Hàn mụ mị giống như bị thôi miên bởi chất giọng trầm ấm gây nghiện. Cô vô thức gật đầu nghe theo lời của anh.
Đột nhiên anh nắm lấy bàn tay của cô, bá đạo nói: “Hạ Hàn, làm người phụ nữ của tôi đi!”
“Cái gì?”
Hạ Hàn ngay lập tức đẩy anh ra, hành động này của cô thành công chọc vào giới hạn nhẫn nhịn của Lam Kỳ Ngôn.
“Cô có ý gì?”
“Anh lại muốn gì từ tôi? Muốn tôi ngủ với anh bao nhiêu lần nữa? Thoả hiệp gì thì cứ nói thẳng đi”
Lam Kỳ Ngôn tuy có chút tổn thương nhưng vẫn nhẫn nhịn tỏ ra dịu dàng: “Đồ ngốc! Tôi là muốn chịu trách nhiệm với cô.”
“Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, anh cho tôi tự do là đủ rồi.”
Tự do của Hạ Hàn là