Xuống đến đại sảnh, Chu Lãng lịch sự mời Hạ Hàn ngồi xuống ghế trước rồi tự mình đi vào nhà bếp pha hai tách trà túi lọc đem ra mời cô.
Hạ Hàn cười nói "cảm ơn" khi nhận tách trà thơm nóng từ tay người đàn ông. Mặt nước trà gợn lăn tăn một màu vàng lục, khói bốc lên dìu dịu mang theo hương thơm xộc vào cánh mũi thon gọn của Hạ Hàn. Cô nhấp môi một ít để kiểm tra độ nóng, mắt lén liếc nhìn Chu Lãng.
Bộ dáng Chu Lãng ngồi thưởng trà vô cùng tao nhã và thanh lịch, ngữ điệu và cử chỉ điềm đạm của anh nhất mực tôn lên khí chất của một quý ông lịch thiệp.
"Chu Lãng, anh và Lam Kỳ Ngôn thật sự quá khác biệt. Tôi không thể tưởng tượng được người bên cạnh Lam Kỳ Ngôn lại có thể tử tế như vậy."
Chu Lãng khựng lại, cơ mặt từ từ dãn ra rồi bật cười sảng khoái: "Hạ tiểu thư, ý cô đang nói Lam Kỳ Ngôn không được tử tế sao?"
Hạ Hàn e ngại gật đầu. Thấy vậy Chu Lãng mới ngưng cười.
Chu Lãng đan hai tay vào nhau khoác lên đầu gối, mắt đặt ngang tầm ngực của Hạ Hàn, mỉm cười trước rồi mới điềm đạm nói: "Thật ra tôi là trợ lý của Lam Thần Vũ, còn Lam Kỳ Ngôn, tôi không mấy thân thiết với anh ta."
"Khoan đã anh vừa nói Lam Thần Vũ... còn có Lam Kỳ Ngôn?"
Chu Lãng hơi ngạc nhiên vì phản ứng của cô nhưng cũng gật đầu: "Đừng nói là cô không biết chuyện gì?"
"Lúc thì là Lam Kỳ Ngôn, lúc lại biến thành Lam Thần Vũ. Tuy tôi có thể phân biệt được khi nào anh ta thay đổi tính cách nhưng không hiểu được tại sao anh ta phải đổi tên như vậy. Anh ta có rất nhiều tên sao? Hay anh ta mắc chứng rối loạn cảm xúc?"
Chu Lãng phân vân nhìn Hạ Hàn một lúc rồi thở phào, khẽ lắc đầu: "Cảm giác của cô không sai. Lam Thần Vũ và Lam Kỳ Ngôn thật sự là hai người hoàn toàn khác nhau."
"Nhưng đó đều là Lam Kỳ Ngôn mà?"
"Hạ Hàn tiểu thư, tôi nghĩ cô cần xem thứ này."
Ban đầu anh cũng định không nói nhưng lại nhớ đến thái độ khẩn trương và vẻ mặt tức giận của Lam Kỳ Ngôn tối qua khi đi tìm cô, Chu Lãng liền cảm nhận được ở Hạ Hàn có một thứ gì đó có thể xoa dịu được cùng lúc hai con người nên đã quyết định đem bí mật của Lam gia nói cho cô biết.
Anh đứng lên đi lại chỗ bình hoa gần đó, xoay nhẹ đế bình thì có một mật đạo nhỏ mở ra, nhìn trông giống một cái két sắt, bên trong cất một tập tài liệu.
"Là bí mật động trời gì mà Lam Thần Vũ phải cẩn trọng đến mức giấu ở mật thất thế này?" Hạ Hàn nghi ngờ.
Trông nét mặt nghiêm túc của Chu Lãng, tinh thần Hạ Hàn cũng tự nhiên căng thẳng theo: "Đây là gì thế?"
Cô có cảm giác không tốt về bốn chữ "hồ sơ bệnh án" trên tấm bìa.
"Sự thật nằm bên trong bộ hồ sơ, Hạ Hàn tiểu thứ cứ xem sẽ rõ."
Mất một lúc để Hạ Hàn xem qua mấy chục tờ giấy xét nghiệm. Tay cô run run, gương mặt toát mồ hôi trắng bệch, hai mắt tròn xoe giống như chẳng thể tin nổi.
"Cái gì đây... sao lại có khám nghiệm tử thi của Lam Kỳ Ngôn ở đây được chứ? Anh ta còn sống sờ sờ thế kia mà?" Rồi Hạ Hàn lật tiếp một tờ nữa, ánh mắt hoang mang dán chặt vào mấy dòng chữ, "Còn Lam Thần Vũ lại từng chết qua một lần? Con người có thể chết đi sống lại được ư? Đây rốt cuộc là chuyện phi lý gì vậy?"
Không lường trước khả năng Hạ Hàn sẽ bị sốc, Chu Lãng mới bắt đầu nói: "Lam Thần Vũ là quý tử của gia tộc Lam thị, cậu ấy là tổng giám đốc của công ty giải trí Lam Vũ Thần Hoa, là một người rất điềm đạm và dịu dàng."
"Cái gì? Giải trí Lam Vũ Thần Hoa? Đó chẳng phải là công ty tôi ký hợp đồng sao?" Hạ Hàn đưa tay lên ngăn lời của Chu Lãng.
"Nhưng tôi làm việc ở công ty đã lâu, tôi chưa bao giờ thấy anh ta."
"Cũng đúng thôi, vì chủ tịch công ty là bố của Thần Vũ, ông ấy muốn giữ bí mật cho con trai mình nên chưa bao giờ để cậu ấy lộ diện cả."
Cô đổ mồ hôi tay vì sợ hãi. Có quá nhiều sự thật kì lạ đến mức khó tin khiến cô không thể cùng lúc tiếp nhận nổi. Huống hồ, thông tin anh là ông chủ của Lam Vũ Thần Hoa lại động vào vết thương quá khứ càng khiến cô trở nên hoang mang.
"Đến cả việc nghệ sĩ của mình bị hãm hại cũng không xử lí công bằng, cho nên đêm đó Lam Kỳ Ngôn mới tìm chính xác đến mình mà không phải một ai khác. Còn dám nói dối là vô tình gặp mình. Hạ lưu vô liêm sỉ! Khốn kiếp"
Hạ Hàn đinh ninh mọi chuyện là vậy, nhất thời nảy sinh bốc đồng với Lam Thần Vũ.
"Trong này đều có giấy xét nghiệm tim của Lam Kỳ Ngôn và Lam Thần Vũ, anh ta vì bệnh tim mà chết ư?"
"Không!" Chu Lãng lắc đầu, trầm mặc nói: "Từ nhỏ, Thần Vũ đã có trái tim yếu hơn người bình thường, cậu ấy thường phải phẫu thuật, uống thuốc trợ tim để duy trì tính mạng. Hai năm trước, sau khi du học từ Mỹ trở về, cậu ấy đã bị tai nạn giao thông."
Hạ Hàn nhanh như cắt lật lại bệnh án của Lam Kỳ Ngôn thì thấy chỉ số đo tim của anh hoàn toàn bình thường so với Lam Thần Vũ, trong đầu ngay lập tức nghĩ đến một viễn cảnh.
"Có phải hai người đấy đã đổi tim cho nhau không? Chuyện này liên quan đến sự biến đổi của anh ta ở hiện tại phải không?"
Chu Lãng nhướng mày, trong lòng thầm khen ngợi sự thông minh của cô gái.
"Nhìn cơ thể của Lam Kỳ Ngôn, cô nghĩ đến việc gì đầu tiên?"
"Xã hội đen..."
"Đúng!"
Hạ Hàn vô thức trả lời nhưng sự khẳng định của Chu Lãng làm cô giật mình.
"Lam Kỳ Ngôn là lão đại xã hội đen, trong một lần bị kẻ thù truy sát đã xảy ra tai nạn giao thông với Thần Vũ. Lam Kỳ Ngôn đã chết vì thương tích trước đó quá nặng nhưng Thần Vũ vẫn còn một tia hi vọng song trái tim cậu ấy lại quá yếu..."
"Vì vậy bác sĩ đã lấy trái tim của Lam Kỳ Ngôn thay cho anh ấy. Có nghĩa anh ấy đang sống nhờ vào trái tim của Kỳ Ngôn sao?"
Chu Lãng gật đầu. Anh đăm chiêu nhìn đôi mắt đã ngấn nước của Hạ Hàn, trong lòng tự