Dư Cảnh Nam bắt trọn Doãn Đan Tâm trong lòng, ánh mắt Dư Cảnh Nam xét qua một tia lạnh lùng làm Doãn Đan Tâm vừa hốt hoảng vừa sợ hãi nằm im trong lòng hắn.
Dư Cảnh Nam thở hắt ra một cái rồi đặt Doãn Đan Tâm xuống, lúc này người làm kéo nhau chạy tới, cúi gằm mặt không dám nhìn Dư Cảnh Nam.
"Thiếu gia." "Các người làm gì mà lại để phu nhân leo trèo như thế hả? Có biết là nguy hiểm lắm không? Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau giúp phu nhân làm đi!" Dư Cảnh Nam quay ra chỉ dạy đám người làm, bọn họ nghe lời răm rắp chỉ có một mình Doãn Đan Tâm là ngơ ngác, cô khều tay hắn lên tiếng: "Anh đừng trách bọn họ, tôi là người đã bảo bọn họ đi làm việc của mình để tự tôi trang trí lại nhà ở.
Hơn nữa, tôi...!mới là chủ nhà ở đây mà?".
"Hay lắm, tôi còn nghĩ do em ngây thơ nên mới bị bọn họ bắt nạt.
Đi theo tôi!" Ánh mắt Dư Cảnh Nam thoáng nhìn hốt hoảng, sau đó nhíu mày lại nghiêm khắc nắm lấy cổ tay Doãn Đan Tâm đi tới cầu thang, thang máy bên cạnh hắn không đi
mà kéo Doãn Đan Tâm một mạch đi thang bộ, chân của hắn dài có leo bao nhiêu bậc cũng không hề hấn gì, còn Doãn Đan Tâm bị hắn kéo đi bộ mà như bay, cô bị hắn nắm tay nên phải cố mà chạy theo.
"Buông ra, anh làm gì vậy? Vú ơi, cứu con!" Doãn Đan Tầm nhìn bộ dạng hung dữ của Dư Cảnh Nam chỉ còn biết kêu cứu vú nuôi, bà Vú nghe thấy tiếng vội chạy vào muốn xem thử, nãy giờ bà ở trong bếp nên không hay việc bên ngoài, vừa nhìn thấy Đan Tâm bị lôi lên cầu thang bởi một người đàn ông lạ mặt, bà kinh sợ tính đuổi theo thì một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới, ở cổ áo đeo một chiếc nơ màu đen, khuôn mặt ông tròn trịa phúc hậu có chút hốt hoảng ngăn bà lại: "Đó là thiếu gia Dư Cảnh Nam, là một người bạn thân thiết của Hàn tổng, đối với
Hàn tổng cung kính bao nhiêu thì đối với Dư thiếu gia cũng phải cung kính như thế.
Và điều đặc biệt, Dư thiếu gia là người tốt, cậu ấy không làm hại cô chủ đầu, bà yên tâm đi!"
Ngô quản gia đã nói như thế, vú nuôi ngoài chờ đợi ra còn biết làm gì? sức khỏe bà không tốt, vừa đứng một lúc đã run lẩy bẩy, Ngô quản gia liền cho hai người đỡ bà tới ghế sofa nghỉ ngơi còn bản thân lại đi căn dặn người làm sắp xếp lại
mọi thứ, quán xuyến mọi việc trong nhà, từ lúc Hàn Lam Vũ tới đây thì ông đã theo làm việc cho hắn, ông cũng biết một tí kinh doanh nên có thể phụ giúp Hàn Lam Vũ công việc công ty khi ở nhà, cho nên Hàn Lam Vũ rất coi trọng ông.
Quay lại với Đan Tâm, người làm đều không ai dám bước lên, Dư Cảnh Nam rất tự nhiên lôi Doãn Đan Tâm vào trong phòng tân hôn mà trước đây chính là phòng ngủ của Hàn Lam Vũ, rồi kéo Doãn Đan Tâm đi tới bên cạnh giường, có một thảm trải sàn màu sám mềm mịn rồi cứng nhắc nói: "Quỳ xuống!" "Hả?" Doãn Đan Tâm hơi thở loạn nhịp, vừa đứng được một tí đã nghe Dư Cảnh Nam ra lệnh, còn là một điều vô cùng bất hợp lý, hắn xem nơi này là trường mẫu giáo à? "Hả cái gì? Lỗ tai em có vấn đề à?" Dư Cảnh Nam thực sự nghiêm túc! "Đồ điên!" Doãn Đan Tâm rốt cuộc cũng đã hiểu, "bạn thân" của Hàn Lam Vũ là như thế nào, tính cách quái gở như thế đúng là một cặp đôi trời sinh.
Doãn Đan Tâm bước ra khỏi tấm thảm, Dư Cảnh Nam lập tức gọi người đóng cửa, còn lớn tiếng dặn: "Thấy phu nhân ra ngoài cứ đánh gãy chân cho tôi!"
Cánh cửa lập tức đóng lại, vệ sĩ bên ngoài đứng canh ở cửa, Doãn Đan Tâm khựng lại nhớ lại cảnh Dư Cảnh Nam hôm nay đánh mấy tên giang hồ giải vây giúp cô, trong lòng tự nhiên không khỏi sợ hãi, thần sắc của hắn không có chút nào là đang nói đùa.
Doãn Đan Tâm quay trở lại trừng mắt nhìn Dư Cảnh Nam:
"Chú bị điên rồi à? Chú không có nhà sao? Ước mơ của chú là giáo viên mần non à? Có như thế thì cũng về nhà chú mà làm, tôi không rảnh chơi cùng chú!" Doãn Đan Tâm tức tối chửi vào mặt Dư Cảnh Nam rồi định quay người đi, Dư Cảnh Nam lập tức nghiêm giọng: "Người đâu?" Vệ