Chập choạng tối, Dư Cảnh Nam cũng không có ý định bật bóng, ánh sáng từ đèn bàn tập trung ở một nơi, Dư Cảnh Nam vẫn giữ nguyên một tư thế đọc sách suốt mấy tiếng như thế, trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe được mỗi tiếng lật giở trang sách của hắn, thỉnh thoảng còn có tiếng bụng cô đang biểu tình, Doãn Đan Tâm
trong bóng tối không rõ sắc mặt, lải nhải một hồi cũng không có tác dụng vì vậy cô quyết định im lặng để giữ sức.
Mặc dù thế, Doãn Đan Tâm cũng rất cứng đầu, mấy lời cô nói ra đều là xỉa xói, nếu không thì cũng là cãi tay đôi với Dư Cảnh Nam hoặc không thì cũng mắng hắn không ra gì, không hề biết mở miệng xin hắn tha cho, bất luận là Dư Cảnh Nam muốn nhắm vào cô thì cô cũng sẽ không né tránh.
Lúc Doãn Đan Tâm không còn chịu đựng được nữa thì một tiếng cạch vang lên, cửa mở ra, ánh sáng từ hành lang hắt vào in rõ một cái bóng cao lớn trên sàn, sau đó Doãn Đan Tâm nghe hai tiếng vỗ tay, hệ thống đèn trong phòng bật sáng trưng như ban ngày, Doãn Đan Tâm mừng phát khóc, lúc này cô đang khoanh tay quỳ gối cao trên thảm, vừa nhìn thấy Hàn Lam Vũ, chưa biết phe địch hay là phe ta nhưng Doãn Đan Tâm đã nhanh chóng buông tay ra chống xuống sàn muốn đứng dậy, do quỳ gối mấy giờ đồng hồ làm chân cô mềm nhũn, bước đi có chút chệch choạch, Doãn Đan Tâm ôm chầm lấy cánh tay Hàn Lâm Vũ làm điểm tựa, ngẩng mặt đầy nước mắt nhìn Hàn Lam Vũ rồi chỉ về phía Dư Cảnh Nam mách
hắn:
“Hàn Lam Vũ, chú về rồi.
Chú ấy bắt tôi quỳ, còn không cho tôi ăn cơm!” Hàn Lam Vũ trong mắt có chút hốt hoảng nhìn Doãn Đan Tâm rồi nhìn bộ dạng điềm tĩnh đọc sách của Dư Cảnh Nam, khóe môi hắn khẽ cong lên một đường, việc Dư Cảnh Nam về nước hắn chưa hay biết tin nhưng tính cách cứng nhắc của Dư Cảnh Nam thì hắn quá rõ rồi chỉ là không hiểu Doãn Đan Tâm vừa làm gì dẫm phải ổ kiến lửa.
“Doãn Đan Tâm, ai cho em đứng dậy?” Dư Cảnh Nam không nể mặt hắn để ngón trỏ kẹp ở phần sách đang đọc giả rồi đứng dậy nhìn về phía Doãn Đan Tâm đe dọa, Doãn Đan Tâm ngay lập tức trốn sau lưng hắn rồi ôm lấy thắt lưng hắn luồn đầu qua giữa thân và cánh tay Hàn Lam Vũ lè lưỡi với Dư Cảnh Nam rồi ngẩng đầu nhìn Hàn Lam Vũ: “Tôi vốn nghĩ chú chỉ keo kiệt một chút, tính bẩn một chút nhưng thật không ngờ con mắt nhìn người lại tệ như thế, kết giao với mái tên bác sĩ hút máu người, hai người rất hợp nhau đấy, đến với nhau luôn đi, tôi tình nguyện tác thành cho hai
người”
Hàn Lam Vũ nãy giờ vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, hắn bật cười nhìn hai người bọn họ đầu mắt, bom rơi đạn nổ khét mùi thuốc súng, thấy Doãn Đan Tâm đã bị Dư Cảnh Nam trừng phạt nên trong lòng hắn đã gạt bỏ được tức tối lúc chiều, hắn còn đưa tay ôm lấy đầu cô xoa nhẹ cho đến khi Doãn Đan Tâm mở miệng, gương mặt Hàn Lam Vũ biển sắc tức thì.
Doãn Đan Tâm tặc lưỡi quay người bỏ chạy, do chân còn yếu nên bị ngã đến mấy lần, nhìn cô mà giống phu nhân Hàn tổng chết liền.
“Cậu kiếm ở đâu ra thế?” Dư Cảnh Nam đặt cuốn sách vào kệ, không chậm không nhanh phát biểu.
Hàn Lam Vũ cởi áo khoác ngoài ra treo lên giá gỗ được chạm trổ tinh xảo rồi quay người đi tới ghế sofa ngồi xuống rót trà: “Cháu gái của Doãn tổng vừa mất ở trong tù, gia đình tớ có ơn với nhà họ Doãn nên lấy cô ấy về làm vợ của tớ.
Cô ấy ấy, vẫn chưa tốt nghiệp...!nói chung vẫn còn là một đứa trẻ con, cậu đừng quá mạnh tay!” Hàn Lam Vũ vừa nói vừa như ám chỉ điều gì đó với Dư Cảnh Nam.
Dư Cảnh Nam cười khan một tiếng: “Cậu sợ cái gì chứ? Tớ tự biết có chừng mực!” Hàn Lam Vũ không tin, hắn ngẩng đầu: "Tại sao cậu bắt Đan Tâm quỳ gối?” “Không vì lí do gì cả! Chỉ tại vì tớ