Doãn Đan Tâm không biết giữa Hàn Lam Vũ và ba có một luật ngâm, cô vẫn luôn nghĩ Hàn Lam Vũ sẽ giống như đêm trăng mật ở lại cùng Triệu Y Trân vì thế Doãn Đan Tâm đã lên giường từ 9 giờ rồi.
Cô kéo chăn đắp ngang ngực rồi nằm đọc truyện sau đó tự ngủ.
Doãn Đan Tâm cứ quay đi quay lại giường như ngủ không được ngon, mấy hôm ở đây Doãn Đan đều có biểu hiện như thế.
Dư Cảnh Nam thay vì đọc sách ở thư phòng thì nay lại chuyển sang đọc sách ở trong phòng Đan Tâm.
Hắn vừa đọc bàn tay vừa đế ở phía trên bụng cô ở bên ngoài một lớp chăn vỗ vỗ cho cô dễ ngủ.
Ngày thứ hai Đan Tâm thức dậy với trạng thái uể oải vì ngủ không ngon, hỏi thì mới biết do cô từ trước tới nay đều đã quen ngủ cùng vú nuôi.
Vì cô mất ba mẹ từ sớm, một tay vú chăm sóc, ông ngoại lại bận việc công ty vì thế cuộc sống của Đan Tâm rất cô độc.
Muốn bù đắp cho cô nên ông đã thuê vú nuôi từ lúc Đan Tâm còn nhỏ và đối đãi với bà như người nhà.
Bà cũng yêu quy Đan Tâm, thời gian qua xem cô như con gái, lúc nhỏ cô rất dễ bị ốm vì thế bà đã ngủ cùng cô từ nhỏ cho đến lớn để chăm sóc và bảo vệ cô.
Dường như bên cạnh Đan Tâm chưa bao giờ vắng người, ở nhà thì có vú nuôi và người làm theo sát chân cô, ra đường thì lại có vệ sĩ ngầm đi theo cô, Đan Tâm luôn nhìn thấy bọn họ trong tâm mắt, chỉ có điều bọn họ không để người khác nhìn thấy cô có vệ sĩ, cô không muốn khoa trương như thế nhưng là lệnh của ông nội nên cô không thể cãi lại.
Mỗi khi Dư Cảnh Nam vỗ vào bụng cô, cô sẽ ngủ ngon được một chút, hôm qua hắn đã phải thức đến 3 giờ sáng để đọc sách chính là muốn cô có thế ngủ ngon hơn.
Dư Cảnh Nam đang đọc sách thì có tiếng gõ cửa, hắn ngừng đọc nhưng vẫn đều đặn vỗ nhẹ vào bụng cô.
Dì Lý ở bên ngoài nói vào: “Cậu chủ, cậu Vũ vừa mới về, muốn đón Đan Tâm đi!”
Dư Cảnh Nam nhìn đồng hồ rolex trên tay, bây giờ mới hơn mười giờ, trước đây Hàn Lam Vũ chưa từng có khái niệm giờ giấc, hai người cứ thật thật giả giả vô hình tạo thành những luật ngầm mà cả hai đều chẳng phát hiện ra.
“Đan Tâm ngủ rồi, dì bảo cậu ấy vào đây đi!”
Dư Cảnh Nam trả lời rồi gập cuốn sách lại để lên bàn rồi đứng dậy, đúng lúc Hàn Lam Vũ đẩy cửa đi vào.
Dư Cảnh Nam mỉm cười: “Cô ấy sống rất khoa học, ăn uống ngủ nghỉ đều giống như lập trình sẵn, chẳng hiểu sao lại có thể bị đau dạ dày được!”
Hàn Lam Vũ cũng mỉm cười nhìn hẳn rồi lại nhìn xuống hai bàn tay bị bó bột của cô, gương mặt liền có chút trầm tư: “Thời gian tớ không ở đây đã có chuyện gì sao?”
Dư Cảnh Nam đút tay vào túi, cúi đầu nhìn ngắm Đan Tâm rồi thở dài: “Thẩm Duệ Dung, cô ta trở về rồi!”
“Cô ta tìm đến cậu?”
Hàn Lam Vũ kinh ngạc nhìn hắn.
Dư Cảnh Nam: “Tớ cũng không biết mục đích cô ta về đây là gì, bọn tớ chỉ vô tình gặp cô ta ở nhà hàng”
Hàn Lam Vũ im lặng một lúc, hắn cúi người kéo chăn ra rôi bế cô lên: “Tớ đưa cô ấy về, ngày mai sẽ cho người tới lấy hành lý!”
Hàn Lam Vũ nói rồi bế cô ra ngoài, để cô nắm ghế sau rồi quay người lại nhìn Dư Cảnh Nam:”Thẩm Duệ Dung là một người mưu mô khó lường, cô ấy rất xinh đẹp, rất thông minh lại rất nhạy bén, chính vì thế càng dễ làm người khác cảm thông và thương hại cô ấy.
Nam Nam, cậu phải tỉnh táo, đừng giống như tám năm trước để cô ấy điều khiển nữa!”
“Cậu quên rồi à? Trái tim của tớ đã hóa đá kể từ ngày cô ta phản bội tớ rồi.
Dư Cảnh Nam ngày hôm nay không còn là con rối để cô ấy điều khiển nữa”
Dư Cảnh Nam nhếch mép cười khinh.
Bao năm qua Dư Cảnh Nam rất lí trí nhưng khi gặp Doãn Đan