Doãn Đan Tâm ở trong lòng hắn suy nghĩ một hồi, nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp, sắc sảo mà ngày hôm kia cô được gặp, trong lòng lại có nhiều dấu chấm hỏi.
Doãn Đan Tâm lên tiếng: “Thẩm Duệ Dung đó là vợ cũ của Dư Cảnh Nam sao? Chị ta thật hung dữ, vậy mà Dư Cảnh Nam cũng có thể lấy làm vợ à?”
Hàn Lam Vũ đã nhắm mắt nhưng vẫn chưa ngủ, hắn chậm rãi trả lời: “Trước và sau khi cưới, Thẩm Duệ Dung là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cô ấy cũng từng giống như em vậy, vô tư hồn nhiên, xinh đẹp học giỏi, là kiểu con gái thanh thuần đáng yêu.
Cô ấy đã thu hút Cảnh Nam từ lần đầu tiên gặp mặt.
Bọn họ tiến đến hôn nhân khá sớm nhưng cô ấy không mấy ủng hộ ước mơ của Cảnh Nam.
Sau này cô ấy phản bội cậu ta để kết hôn với Lục tổng đã ngoài 70 rồi.
Đối với một người đàn ông mà nói, vợ của mình sau đó lại bỏ theo một người đàn ông 70 tuổi thì sẽ có cảm giác như thế nào? Thực chất cô ta chỉ muốn tiên của Lục tổng mà thôi!”
“Không ngờ chú ấy lại có một quá khứ đau buồn như thế.
Thảo nào chú ấy lại hành xử cổ quái như thế!”
Doãn Đan Tâm suy tư nói.
“Em cũng đừng suốt ngày chạy đến trước mắt Nam Nam chọc tức cậu ấy nữa.
Bây giờ chỉ là hai bàn tay thôi, sau này sẽ là toàn thân đấy!”
Hàn Lam Vũ mở mắt bóp tay cô một cái nhẹ đã làm cô la làng rồi.
Doãn Đan Tâm lườm nguýt hẳn một cái, Hàn Lam Vũ đã tắt đèn đi ngủ.
Một tuần sau có một sự kiện của doanh nhân, tổ chức hàng năm rất lớn, Hàn Thanh Triết cũng muốn Đan Tâm tham gia để làm quen với môi trường này, dù sao sau này Đan Tâm cần phải có nhiều mối quan hệ nữa thì sự nghiệp Hàn Lam Vũ mới càng thăng tiến.
Cũng may cho đến lúc đó thì tay của cô đã có thể tháo băng rồi.
Chiếc rèm được kéo ra, Đan Tâm mặc chiếc đầm dạ hội ôm body màu đỏ kiểu dáng trễ vai đuôi cá được xẻ một bên hông.
Màu tóc vàng nhạt bối lên cao để mái xoăn làm cho cô càng năng động trẻ trung lại sexy quyến rũ, Hàn Lam Vũ nhìn cô không chớp mắt, hắn tiến đến kéo chiếc váy lại che đi cái chân trắng tinh của cô.
“Không hợp, không hợp.
Trẻ con thì nên mặc đồ đúng tuổi thì mới đẹp!”
Doãn Đan Tâm bực tức đi về tủ quần áo của mình lấy bộ đồng phục của trường, giơ lên cho hắn xem: “Bộ này thì thế nào?”
Hàn Lam Vũ: “Em tính họp lớp ở đó?”
“Đó chính là vấn đề.
Mười lãm bộ dạ hội chú đều chê không hợp, cái thì chú kêu già hơn tuổi, cái thì chú kêu quá trẻ con, cái chú lại bảo trẻ con không nên mặc.
Đây đã là bộ cuối cùng rồi!”
Vấn đề cũng chính là ở chỗ đó, cả mười lăm bộ dạ hội mà Đan Tâm mặc vào dù khoe ít hay khoe nhiều đường cong trên cơ thể thì cũng đều quyến rũ đến chết người, thật khác hẳn với con nhóc ngày thường váy áo diêm dúa, rộng thùng thình còn rất thích mặc nguyên cây rộng che từ cổ đến chân không xót bộ phận nào.
Kỳ lạ là Hàn Lam Vũ lại chẳng muốn người khác nhìn thấy bộ dạng như bây giờ của cô.
Doãn Đan Tâm không thấy hắn phản ứng thì giận dỗi cởi giày cao gót ra ném đi: “Thôi đi, thôi đi.
Tôi không đi nữa đỡ phải làm xấu mặt chú, như vậy là được rồi phải không?”
Dù sao ở trường cô cũng là tiểu mỹ nhân được săn đón không khác nào sao hạng A vậy mà trước mặt Hàn Lam Vũ cô lúc nào cũng bị hắn dìm hàng không thương tiếc.
Hàn Lam Vũ thở dài đi tới nhặt giày giúp cô rồi quỳ một chân xuống muốn giúp cô đi vào.
Doãn Đan Tâm ngang bướng không chịu nhúc nhích, đến lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn cô mới chịu nhấc chân cho hẳn đi giày.
Đan Tâm cúi người vịn vào vai hắn để giữ thăng bằng.
Lúc Hàn Lam Vũ đi xong cũng không đợi cô đứng dậy mà đã đứng dậy làm Doãn Đan Tâm giật mình suýt chút nữa đã ngã ngửa về sau.
May mà Hàn Lam Vũ kịp thời nắm được tay cô kéo lại, chóp mũi đập vào ngực hắn đau đến mức chảy cả nước mắt.
Doãn Đan Tâm đưa tay lên sờ mũi mếu máo đánh vào ngực hẳn một cái: “Ngực chú bảng đá à?”
Hàn Lam Vũ mỉm cười xoay người cô lại ôm ngang eo tiến ra ngoài, hắn hơi cúi đầu xuống, chóp mũi của cô đúng là có hơi phiến hồng, một giọt nước mắt lăn trên má còn chưa kịp khô.
Hắn nhếch môi mỉm cười: “Đúng là trẻ con, em có lột xác thế nào thì vẫn là đứa trẻ con trong thân hình một người lớn thôi!”
“Người lớn thì không được đau? Không được khóc àaa?”
Doãn Đan Tâm phồng má hét vào mặt hắn còn ngân giọng kéo dài ra.
Hàn Lam Vũ: “Đủ lớn thì phải đủ sức chịu đựng! Doãn Đan Tâm, em tốt nhất đừng xuống khỏi lưng hố, nếu không bị nó thịt thì cũng thương tích đây mình!”
Doãn Đan Tâm liếc hắn: “Chú đang dọa tôi đấy à?”
“Chính xác.
Rất thông minh!”
Hàn Lam Vũ đưa tay véo má cô một cái rồi mở cửa