Doãn Đan Tâm vừa bước xuống, người phụ nữ lập tức đứng dậy tiến lại cười niềm nở: “Cô bé, cô bé, em có biết bao lâu nữa thì chú của em mới vẽ không?”
“Hả?”
Doãn Đan Tâm nhìn cô ta rồi lại cúi đầu nhìn xuống bộ dạng của mình, Doãn Đan Tâm đang mặc quân yếm đúng là rất trẻ trung, gương mặt có chút non nớt, dù sao thì cô cũng kém Hàn Lam Vũ mười tuổi, người ta nhìn lâm thành cháu cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
“Đúng thế, đúng thế.
À ý tôi là chú ấy chưa về và tôi không biết chú ấy bao giờ thì mới trở về”
“Vậy còn vợ của anh ấy thì sao?”
Người phụ nữ kia táo bạo hỏi.
Doãn Đan Tâm cũng đến quỳ với cô ta.
“Cô ấy…
Ừm đã đi du lịch rồi, nửa tháng sau mới quay về!”
Đan Tâm rất nhanh nghĩ ra một cái lý do.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, trời giúp tôi rồi, trời giúp Bạch gia rôi!”
Người phụ nữ mừng như vớ được vàng thốt lên.
Đan Tâm lại có chút ngơ ngác: “Hả?”
“Không có gì, không có gì”
Người phụ nữ nịnh bợ ôm lấy cánh tay Đan Tâm giống như đã thân thiết từ lâu: “Cháu gọi Hàn Lam Vũ một tiếng chú thì cũng nên gọi ta một tiếng cô, dù sao ta cũng chỉ thua chú của cháu ba tuổi thôi!”
“Được, được.
Cô nói đúng, đương nhiên cháu phải gọi như vậy rồi, phép lịch sự, phép lịch sự mà!”
Doãn Đan Tâm cũng vui vẻ trả lời.
“Đứa trẻ ngoan!”
Người phụ nữ mừng thầm vuốt tóc Đan Tâm, sau đó muốn thể hiện sự thân thiện cô ta liền cúi xuống muốn vuốt ve Henry, mặc dù vừa nhìn thấy thân hình quá khổ của Henry cô ta đã sợ mất mật nhưng vẫn cố gắng biểu hiện tốt.
Người phụ nữ vừa chạm vào lông Henry, nó lừ lừ sủa mấy tiếng làm cô ta giật mình sợ hãi lùi lại sau đó ngã xuống.
Đan Tâm muốn cười phá lên nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ trách mắng Henry: “Henry, em hư quá đi.
Sao lại đối xử với khách như thế?”
Đan Tâm vội cúi người đỡ người phụ nữ đứng dậy: “Cô không sao chứ ạ?”
“Không sao, không sao.
Henry thật năng động.
’ Người phụ nữ vừa nói vừa cười mà như mếu.
Doãn Đan Tâm bật cười trong lòng, cô cũng chẳng thèm bận tâm đến nữa, người phụ nữ này không quá kĩ tính, chuyện gì cũng biểu lộ ra ngoài, ngay đến cô còn không dấu nổi thì làm sao trước mặt Hàn Lam Vũ có thể qua mặt được chứ.
Thôi đi, thôi đi.
Lòng dạ cô ta độc ác nhưng bản chất lại không nguy hiểm.
Đan Tâm mỉm cười xoa đầu Henry rồi đi ra ngoài: “Cô cứ thoải mái ngồi đợi, cháu phải đi dạo cùng Henry đây! Thiết nghĩ hiện tại đang lấy được lòng Đan Tâm nên cô ta cũng không từ bỏ, chạy tới ôm bản hợp đồng chạy theo Đan Tâm.
“Này, cháu tên gì ấy nhỉ?”
Đan Tâm mỉm cười dẫn Henry ra sân hồ bơi mà cô yêu thích rồi trả lời cô ta: “Mọi người gọi cháu là cô bét”
Doãn Đan Tâm chẳng muốn nói tên thật của mình với người đàn bà kia.
Cô ta lại nghĩ Hàn Lam Vũ nối tiếng lạnh lùng khó tính, có khi nào vì một đứa trẻ mà toại nguyện cho cô không? “Cô bé à? Gọi rất hay, vậy cháu có biết, Hàn Lam Vũ thích thứ gì không? Đại loại là những việc gây được ấn tượng với anh ấy, chả là bọn ta là bạn bè, lâu ngày không gặp muốn làm gì đó bất ngờ một chút!”
Doãn Đan Tâm quay đầu lại nhìn, cô ta mặc một chiếc áo vest nữ cách điệu, có một chiếc áo choàng ôm lấy vai và tay, quần là loại ống rộng, da dẻ hồng hào trắng sáng kết hợp với bộ đồ trắng này mà đi làm nông cũng không tệ.
“Chú ấy thích nhất là cây cảnh, yêu nhất là người làm vườn, ấn tượng nhất đương nhiên là phụ nữ chăm hoa rồi!”
“Hảa?”
Người phụ nữ có chút thất kinh, thật không ngờ người như Hàn Lam Vũ lại có thú vui tao nhã như vậy.
Cô có chút mếu máo đặt bản hợp đồng xuống, muốn lấy lòng Hàn Lam Vũ cô buộc phải làm hẳn vui, chịu hi sinh một chút cũng không sao.
Doãn Đan Tâm thật không ngờ cô ta lại ra vườn làm thật, người phụ nữ này đúng là cần tiên hơn cả tôn nghiêm của bản thân.
Đan Tâm ngả lưng nằm xuống ghế, một tay kê đầu một tay sờ sờ lên đầu Henry đang ngồi bên cạnh.
“Henry, sau này nếu chị cũng trở nên nghèo giống như cô ấy thì em có theo