Hàn Tử Lam vòng qua người Hàn Lam Vũ đến ngồi xuống bên cạnh Doãn Đan Tâm, cả người cô lạnh đến co rúm lại mà vẫn còn ngủ được.
Hàn Tử Lam mỉm cười cởi áo vest đắp cho cô.
Hàn Lam Vũ hơi hướng ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
Hắn nheo mắt bước lại gân, sau đó đá vào chân ghế năm một cái mạnh làm Doãn Đan Tâm giật mình tỉnh giấc, cú đá của hắn cũng làm cho Hàn Tử Lam giật mình.
“Chú…
Anh đã đi làm về rồi à?”
Doãn Đan Tâm tức tối định măng hắn chợt nhận ra Hàn Tử Lam cũng đang ở đây liền thay đổi giọng điệu.
Hàn Lam Vũ cầm lấy áo của Tử Lam trả lại cho hẳn rồi nắm lấy tay Đan Tâm kéo dậy.
Đan Tâm bị kéo bất ngờ liên nhào vào lòng hắn, Hàn Lam Vũ một tay ôm chặt cô trong lòng, một tay đút vào túi quần hỏi: “Sao em lại ra ngoài này ngủ?”
Đan Tâm sụt sịt mấy cái rồi lên tiếng: “Ngủ chỗ nào chẳng giống nhau?”
Hàn Tử Lam hơi mỉm cười nhìn cô, Doãn Đan Tâm liếc nhìn gương mặt khó tính của Hàn Lam Vũ liên chữa lại: “Không có anh ở nhà, ngủ chỗ nào cũng chẳng thấy ngon!”
Doãn Đan Tâm chỉ nói cho Hàn Tử Lam nghe nhưng quả thực đó là lời trong lòng cô.
Hàn Lam Vũ hơi cúi đầu xuống, véo vào má cô một cái, Doãn Đan Tâm liền kéo tay hản ra rồi liếc hắn, da mặt cô mỏng, hắn muốn véo đứt da cô luôn à? “A, cháu của anh rất xinh gái lại lễ phép, cô ấy đúng là rất thân thiện, bọn em vừa gặp mà đã như quen biết từ lâu rồi đấy!”
Bạch Thi Tịnh cười tươi đi lại gần bọn họ niềm nở như những người thân quen.
Hàn Lam Vũ nhăn mặt ôm lấy Đan Tâm lùi lại: “Ai là cháu của tôi? Cô ấy là vợ của tôi.
Mà cô nên quay về nhà tắm rửa trước đi, hôm sau mời cô tới công ty, chúng ta sẽ bàn kỹ hơn!”
“Cô…”
Bạch Thi Tịnh nghe như tiếng sét đánh ngang tai, cô dường như rơi vào trạng thái chết lâm sàng, vừa xấu hổ vừa tức giận, cô vừa làm trò đùa cho người khác? Doãn Đan Tâm đứng trong lòng Hàn Lam Vũ cười gượng đưa bàn tay hai ngón lên: “Hi Hàn Lam Vũ và Hàn Tử Lam cũng đoán được là thành quả của ai.
Hàn Lam Vũ liếc Đan Tâm: “Em lại nghịch ngợm gì thế hả?”
Doãn Đan Tâm phồng má không chịu nói, lẽ nào lại vạch mặt cô ta ở đây, hơn nữa cô cũng không có bảng chứng gì, dù sao cô cũng đã trừng phạt cô ta rồi.
Một giọt, rồi hai giọt rơi xuống, một cơn mưa rào ập đến, Hàn Lam Vũ nhanh chóng cởi áo che cho Đan Tâm rồi chạy vào, Hàn Tử Lam mỉm cười đưa áo của hẳn cho Thi Tịnh: “Tính cách cô ấy có phần trẻ con, cô đừng để bụng nhé”
Nói xong Hàn Tử Lam cũng chạy vào trong nhà, Thi Tịnh có hơi ngẩn người ra nhìn nụ cười của Hàn Tử Lam, cách mà Hàn Tử Lam dịu dàng với cô, cách mà anh nói chuyện khách sáo với cô đều khiến Thi Tịnh cảm thấy ấn tượng.
Dường như chỉ có anh mới không để ý tới thân phận của cô.
“Đi tắm đi!”
Hàn Lam Vũ vừa đóng cửa lại liên ra lệnh.
Doãn Đan Tâm liếc nhìn hắn rồi đi tới ngồi lỳ ở bàn học, dù sao cô cũng đã quyết định xem hắn như không khí rôi, vì vậy cũng không cần phải nghe lời của hắn.
Doãn Đan Tâm khoanh chân ngồi trên ghế, cô rút cái bút màu hồng có chùm lông ở trên đầu đưa lên xem xét như không nghe thấy lời hắn nói.
“Đan Tâm!”
Hàn Lam Vũ đứng ở cạnh tủ quay đầu lại kiên nhẫn gọi.
Hắn càng gọi Doãn Đan Tâm lại càng làm lơ hẳn.
Lúc này, Hàn Lam Vũ nhíu mày mất bình tĩnh tiến đến phía Doãn Đan Tâm, theo phản xạ cô liền nhảy xuống khỏi ghế quay đầu lại nhìn hẳn: “Chú muốn gì hả?”
Rõ ràng cô biết hắn đang gọi! Hàn Lam Vũ: “Doãn Đan Tâm, em đang muốn chống đối tôi bằng cách này sao?”
“Chống đổi? Không hề.
Tôi chỉ dùng cách của chú, làm đúng như thế với chú mà thôi!”
Doãn Đan Tâm đứng ở bên kia bàn ghế nhìn lại Hàn Lam Vũ với vẻ ương ngạnh.
“Hửm?””
Hàn Lam Vũ cau mày, rốt cuộc cô đang muốn nói chuyện gì? Doãn Đan Tâm đưa tay ra phía sau lưng làm ra vẻ bà cụ non nhìn hắn: “Thứ nhất, chú vốn chẳng để tâm đến lời của tôi, chú luôn cho rằng ý kiến