Doãn Đan Tâm một tay xách cặp, một tay xách túi quần áo đồng phục vẫy vẫy tay tạm biệt với Hàn Tử Lam rồi chạy vào bên trong, trời càng lúc càng mưa to hơn, không khí bên ngoài càng lạnh làm gương mặt Đan Tâm có chút trắng bệch.
“Đứng lại đót Cô chạy một mạch vào nhà, Hàn Lam Vũ ngồi chễm chệ trên ghế sofa trước sảnh lớn, Đan Tâm nghe tiếng liền dừng lại, xoay người nhìn hắn: “Chú gọi tôi?”
Hàn Lam Vũ dường như bị câu hỏi ngu ngơ của Đan Tâm làm cho tức giận.
Ngoài trời đang mưa lớn như thể, gọi điện thoại cho Dư Cảnh Nam thế nào cũng không được, về muộn cũng không biết đường gọi về thông báo một câu.
Hàn Lam Vũ liếc nhìn cô: “Em là vợ của tôi lại ở bên ngoài cùng đàn ông đến tối muộn mới về, còn ra thể thống gì không hả?”
Vậy chú mang người phụ nữ khác về nhà, còn có thai với người phụ nữ khác là đàng hoàng lắm sao? Doãn Đan Tâm bĩu môi, quay người đi về phía cầu thang: “Hôm nay tôi mệt, không muốn cãi nhau với chú đâu”
“Mệt? Ai làm gì mà mệt? Còn nữa, bộ trang phục này là sao? Sáng nay em còn mặc đồng phục của trường cơ mà?”
Hàn Lam Vũ đứng dậy bước theo cô, nắm lấy cánh tay cô kéo lại rồi nhìn một lượt từ chân đến đầu rồi lại dừng ở nơi nào đó đã nhô ra một cách bất thường, Đan Tâm mặc chiếc áo len tăm cao cổ, ôm sát cơ thể để lộ vòng một đẫy đà, cái eo nhỏ xíu mà hằng ngày hẳn vẫn ôm ngủ.
Chiếc váy bò dài quá đầu gối một tí, hơi xòe ra tạo một độ bồng nhất định, kết hợp với một đôi boot cổ cao, mái tóc được buộc cao trông vừa phong cách vừa quyến rũ, khác hẳn phong cách công chúa dễ thương, đáng yêu hằng ngày của cô.
“Này, chú nhìn đi đâu thế?”
Đan Tâm đập nhẹ vào không khí trước mặt hắn rồi đưa tay che ngang ngực, ngẩng mặt nhìn hắn: “Tôi bị mắc mưa nên phải thay đồ, bây giờ tôi sẽ đi thay ra ngay.
”
“Em và Nam Nam đi đâu mà bị mắc mưa?”
Hàn Lam Vũ nghỉ hoặc nói.
“Tôi không ở cùng Nam Nam của chú, được chưa?”
Doãn Đan Tâm mệt mỏi giải thích: “Tôi về phòng đây!”
Hàn Lam Vũ giãn mày, nắm lấy tay cô giữ lại rồi dịu giọng: “Vậy ai đưa em về đây?”
“Là Tử Lam, Tử Lam đưa tôi về, được chưa…”
Doãn Đan Tâm vừa dứt lời đã bị Hàn Lam Vũ quát lên một tiếng: “Không được!”
“Má ơi, chú bị sao thế?”
Đan Tâm thất kinh nhìn hắn.
Ngô quản gia nghe có tiếng Hàn Lam Vũ lớn tiếng vội vàng chạy tới khuyên can: “Hàn tổng, phu nhân mới về chắc vẫn còn mệt, để phu nhân về nghỉ ngơi trước có được không?”
“Cậu chủ, có điện thoại của Triệu tiểu thư!”
Một cô hầu tiến đến đưa điện thoại về phía Hàn Lam Vũ.
Hàn Lam Vũ cầm lấy điện thoại, quay sang định nói với Đan Tâm chuyện gì đó, Doãn Đan Tâm liền lè lưỡi rồi bỏ lên lâu.
Hàn Lam Vũ đưa điện thoại lên tai nghe, Đan Tâm chậm rãi bước lên cầu thang, phía sau chỉ còn tiếng nói của Hàn Lam Vũ: “Trân Trân, anh nghe…
Được rồi, em ở yên đó, anh sẽ tới đón em ngay, đừng đi đâu cả…”
Nghe giọng điệu có vẻ Hàn Lam Vũ rất lo lắng cho cô ta.
Doãn Đan Tâm không nghĩ ngợi nhiều, đi về phòng thay đồ rồi đi nghỉ.
Hôm nay cô đã chơi rất vui, cũng quen được một người bạn mới rất thú vị.
Chỉ có điều, hôm nay có tiết học của Trình Duật Hạo mà cô lại bỏ học, ngày mai cũng có tiết của thầy ấy, cô tốt nhất nên nghĩ một cái lý do nghỉ học cho đàng hoàng.
Doãn Đan Tâm lên giường từ lúc mười giờ, mọi sự việc diễn ra ngoài phòng cô đều không biết.
Hôm nay Triệu Y Trân đến trường quay để thực hiện các cảnh quay đang đi đến hồi kết nhưng do trời mưa, sàn trường quay trơn trợt hơn bình thường khiến Triệu Y Trân trong một cảnh quay suýt nữa bị trượt ngã.
Cô cố gắng hoàn thành cảnh quay rồi gọi điện thoại cho Hàn Lam Vũ tới đón.
Tuần sau có một cảnh quay nữa là hoàn thành bộ phim.
Hàn Lam Vũ cẩn thận dìu Triệu Y Trân từ ngoài đi vào nhà, việc Triệu Y Trân có thai chỉ có người làm trong biệt thự Proud mới biết, tất cả ngóc ngách trong nhà đều có người giám sát, người làm trong căn nhà này luôn tuân thủ mọi quy tắc mà Ngô quản gia đưa ra.
Chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ đến tai Hàn gia, mà đứa trẻ này quả thực không thể bỏ rơi.
“Tiểu Vũ, tuần sau anh có bận không?”
“Anh