Sáng hôm sau, Doãn Đan Tâm đến trường học, vẫn là với bốn tên vệ sĩ hôm trước, nhưng lần này, bọn họ lại không theo cô vào trong trường mà ở ngoài cống đợi, Đan Tâm được tự do, vừa vui mừng vừa khó hiểu.
Bọn họ hôm nay ăn nhầm cái gì sao? “Đan Tâm, đi theo tới”
Trịnh Mỹ Lâm nhìn thấy Đan Tâm liên kéo tay cô đi một mạch ra sau khuôn viên của trường.
Doãn Đan Tâm không hiểu mô tê gì, lúc đi tới gần cây cổ thụ già ở phía xa, bóng dáng Trương Tu Kiệt thấp thoáng thật gần, đường như hắn đang cúi đầu nói chuyện với ai đó.
Lúc Đan Tâm đi tới gần, cô có chút thất kinh, một tay bịt miệng lại, người nọ đeo khẩu trang nhưng Đan Tâm vẫn nhận ra, hắn chính là Thắng Chội.
Trương Tu Kiệt nhìn thấy hai người đã đến, hắn liền đưa tay nằm lấy cánh tay Đan Tâm vừa kéo cô lại vừa để trấn an cô, vừa muốn nhận thứ gì đó từ Thắng Chội.
“Cô còn nhớ nơi đớ không?”
Thắng Chột nhìn thẳng mắt cô, vào thẳng vấn đề.
Đan Tâm sợ hãi nhíu mày lại, vô thức gật đầu.
“Nếu muốn gặp Phan Cảnh Liêm, cô hãy tới đó tìm hắn.
Khu nhà kho sửa xe đó đã bị bỏ hoang rồi, đó là nơi hẳn ẩn thân, cô tuyệt đối không được cho ai biết, một khi có người biết, tên đại ca tìm ra hẳn, cái mạng hắn cũng khó giữ chứ đừng nói là mẹ hắn.
Chuyện quan trọng nên tôi phải đích thân gặp cô, cô đã hiểu rồi chứ? Thời gian và cách thức tôi đã ghi trong này, Phan Cảnh Liêm cần cô giúp vài chuyện, hắn mới có thể dám tới gặp mẹ của cô, bây giờ khắp nơi đều là tai mắt của đại ca, cô tuyệt đối không được tin tưởng ai!”
Thắng Chột nói nhanh nhưng dặn dò kỹ lưỡng rồi nhét tờ giấy vào tay Đan Tâm, câu cuối cùng còn khẽ liếc nhìn sang Trương Tu Kiệt một cái rồi sau đó quay lưng bỏ chạy, hẳn nhảy qua hàng rào rồi biến mất.
Doãn Đan Tâm nắm chặt tờ giấy trong tay, cơ thể có chút run nhẹ.
“Đan Tâm, cậu ổn chứ?”
Trịnh Mỹ Lâm lay nhẹ vai Đan Tâm.
“Ổn, đương nhiên là ổn, đó là cơ hội cứu sống vú nuôi, bất luận thế nào tớ cũng phải đi!”
Đan Tâm cứng nhắc nói.
“Mấy người làm gì ở đó?”
Phía sau lưng bọn họ vang lên một giọng nói lạnh lùng, cả ba người đều quay người lại nhìn, Đan Tâm đã nhanh chóng cất tờ giấy vào túi áo khoác.
Mộng Phạn tiến đến, khoanh tay trước ngực, cô hơi dõi mắt về phía sau rồi lên tiếng: “Mấy người làm gì ở đây? Chuông vào học vừa kêu, không nghe thấy sao?”
“Bọn em xin phép ạ!”
Trịnh Mỹ Lâm hơi cúi đầu rồi nắm tay Đan Tâm và Tu Kiệt chạy về lớp.
Mộng Phạn nhíu mày nhìn quanh một lượt sau đó quay người đi về văn phòng tìm giáo sư Lâm có chút việc.
Lúc ba người chạy tới cửa lớp thì Trình Duật Hạo vừa hay cũng đến nơi.
“Em chào giáo sư ạ!”
Cả ba hớt hải chạy tới, hơi thở dồn dập, vừa nói vừa cúi đầu chào Trình Duật Hạo.
Trình Duật Hạo khẽ gật đầu, cả ba liên đi vào trong, Đan Tâm đi sau cùng liền bị Trình Duật Hạo giữ lại: “Hôm qua vì sao em lại nghỉ học?”
Đan Tâm đưa tay vào áo, hơi cúi đầu, biết ngay là sẽ bị hỏi tội mà.
Đan Tâm trả lời không rõ ràng vừa nhắc đến người quen của hẳn.
“Hôm qua em ở bệnh viện với Dư Cảnh Nam ạ…
Trình Duật Hạo im lặng một lúc, sau đó đưa bàn tay thon dài sờ lên trán Đan Tâm: “ốm rồi à? Đã khỏe chưa?”
Doãn Đan Tâm cười trừ, đó là do giáo sư nói chứ không phải cô nói nên không tính là cô nói dối.
“Hôm nay…
Em đi học rồi mài”
Trình Duật Hạo sẽ hiểu, cô nhất định là đã khỏe nên mới có thể đi học lại.
“Cuối buổi tôi sẽ giảng lại bài cho em”
Doãn Đan Tâm có chút cảm động, cô đúng là không nên nói dối Trình Duật Hạo mà.
Đan Tâm bước vào theo Trình Duật Hạo, mọi người đều đã thấy cử chỉ dịu dàng của Trình Duật Hạo dành cho Đan Tâm, dường như ở trong trường, mọi người chỉ thấy Trình Duật Hạo đặc biệt quan tâm đến Doãn Đan Tâm, ngoài ra chẳng còn ai nhận được ưu đãi đó.
Ngay cả các giảng viên nữ hay thực tập sinh nữ để ý tới Trình Duật Hạo cũng chỉ nhận lại ánh mắt xa cách, khách sáo của hắn.
Hắn đối với ai