Hoàng Hiếu Phong cùng Eira theo người đàn ông ra ngoài, xuất phát từ tò mò, Nhược Thanh cũng đuổi theo, để xem chuyện gì đang diễn ra.
Bọn họ xuyên qua một dãy hành lang dài, thi thoảng lại có người mặc đồ bảo hộ chạy qua, bởi tình hình nguy cấp nên không nhận ra ông chủ của họ cũng có mặt ở đây.
Hoàng Hiếu Phong thấy được tình cảnh này, gọi cho bộ phận giám sát nhanh chóng kiểm soát vấn đề hỗn loạn trước khi sự việc nghiêm trọng hơn.
Đa số những người làm việc ở đây đều là dân học thuật, bọn họ chấp nhận hi sinh cuộc sống ngoài sáng để được làm việc cho Hoàng gia, với mục tiêu tạo nên một thời đại phát triển mới trên thế giới.
Cả ngày họ chỉ biết đâm đầu vào công việc, Hoàng gia làm công tác bảo vệ rất chủ toàn, nên chưa từng có tiền lệ như hôm nay, vì vậy xuất hiện tâm lý hoảng loạn cũng bình thường.
Chẳng mấy chốc mấy người đã đến nơi.
Trong bán kính năm mét xung quanh phòng thí nghiệm đã được giăng dây phong tỏa, những nhân viên có mặt đều được mặc đồ bảo hộ đang suy nghĩ phương án giải quyết, vừa nhìn thấy Hoàng Hiếu Phong thì đồng loạt dừng lại.
“Boss, anh tới rồi.
Chúng tôi đang bàn tính phương án giải quyết.
Đa số mọi người đều có ý tưởng gọi người chuyên nghiệp tới xử lý.
Tuy nhiên, đồng nghĩa trụ sở của chúng ta sẽ bại lộ ra bên ngoài.”
Lên tiếng trước hết là tổ trưởng phòng kỹ thuật của trụ sở.
Hắn tên Lâm Minh, năm nay đã gần bốn mươi tuổi, làm việc cho Hoàng Gia đã được mười năm.
Hắn cũng là người bỏ ra nhiều công sức nhất cho dự án đặc biệt, bởi thế khá có tiếng nói đối với những nhân viên khác.
“Không được.” Hoàng Hiếu Phong quyết đoán phản đối.
Trụ sở chưa lộ diện đã khiến Hoàng Gia gặp không ít rắc rối, nếu bây giờ công khai, nhất định sẽ bị các thế lực đối địch tấn công.
Lâm Minh sao có thể không hiểu suy nghĩ của ông chủ, nhưng ở bên trong có không ít đồng nghiệp gắn bó với hắn bao năm, ít nhiều vẫn có tình cảm, hắn không thể trơ mắt nhìn họ khổ sở như thế được.
“Lâm Minh, tôi đã nói rồi.
Gọi hỗ trợ bên ngoài không phải là phương án tốt.
Rủi ro trong đó rất nhiều, nếu những người đó cũng không khống chế được tình hình, chỉ sợ sẽ khiến cả trụ sở gặp nạn.”
Người lên tiếng phản bác Lâm Minh là trưởng phòng giám sát Hồng Phong.
Trước khi tiến vào Hoàng Gia, hắn từng phục vụ trong quân đội năm năm, bị thương nặng khi làm nhiệm vụ mật nên mới xuất ngũ, sau đó được Hoàng Hiếu Phong đích thân chào mời.
Hắn làm việc không cảm tính như Lâm Minh, đã sớm quen thuộc với chuyện hi sinh.
Phương án của Hồng Phong rất trực tiếp, cảm thấy những người trong phòng thí nghiệm đang nhiễm phải một virus có độ phát tán rất nhanh, cách xử lý chu toàn nhất là lập tức hủy diệt phòng thí nghiệm.
Đương nhiên, những người khác lập tức gạt bỏ phương án này.
Họ cảm thấy Hồng Phong quá tàn nhẫn, làm như vậy chẳng khác nào mưu sát.
Hồng Phong nhún vai, cười nhạo bọn họ quá mềm lòng.
Vừa hay, ông chủ cũng có mặt rồi, vậy thì chờ quyết định của hắn.
Trong lúc mọi người nói chuyện, Eira băng qua dây phong tỏa định đi vào trong, nhưng chưa đi thêm được bước nào thì bị người cản lại.
“Cô điên à?” Người ngăn cản Eira là Nhược Thanh, hắn đã nghe hết toàn bộ sự việc, hiểu được vấn đề tại phòng thí nghiệm đang nguy hiểm bao nhiêu.
Thế mà cái cô gái này còn định đi vào trong, tâm lý khẳng định có vấn đề.
“Bỏ ra đi, tôi giải quyết được.” Eira nhướn mày.
Cô còn tưởng Nhược Thanh không thích cô, thế mà lúc này bất chấp nguy hiểm cản cô lại, đúng là tên ngốc.
“Giải quyết cái gì? Cô đi vào đó chính là tìm chết!” Nhược Thanh túm chặt lấy tay áo của Eira, nhất quyết không buông.
Eira bất giác mỉm cười, vỗ vỗ vào tay hắn: “Yên tâm đi, tôi sẽ không gặp chuyện như chị gái anh.”
“Cái… gì?” Nhược Thanh ngây người, vô thức thả lỏng tay, Eira chớp lấy cơ hội tránh đi rồi đi về hướng phòng thí nghiệm.
Âm lượng của hắn khá to, dẫn đến sự chú ý của mấy người Hoàng Hiếu Phong.
Lâm Minh thấy có người dám tiếp cận phòng thí nghiệm, vội vàng chạy tới gọi người quay về, nhưng ông chủ lại nói một câu khiến tất cả giật mình.
“Đừng lo lắng, trong chuyện này cô ấy chính là chuyên gia.”
Eira sẽ không làm những chuyện cô không nắm chắc, đây là điều Hoàng Hiếu Phong nhìn ra được khi tiếp xúc với cô một thời gian.
Vả lại, có một chuyện khiến hắn tò mò hơn.
Eira đã nói cái gì, mà làm Nhược Thanh trở nên thất thố như vậy?
“Nhưng mà…” - Lâm Minh còn định nói gì đó, nhưng bị Hồng Phong bên cạnh cắt ngang - “Anh đang hoài nghi sự sắp xếp của boss sao? Cứ chờ đợi là được.”
Trực giác của Hồng Phong rất nhạy, thời điểm Eira đứng bên cạnh ông chủ đã âm thầm quan sát cô, cảm thấy cô không đơn giản.
Hiện tại hắn nhìn thấy đối phương không màng nguy hiểm mà đi vào phòng thí nghiệm thì càng khẳng định suy đoán của mình.
Eira ngồi xuống xem xét tình trạng của những nhân viên nằm bất tỉnh.
Móng tay thâm sì, toàn thân nổi những nốt phát ban màu xanh.
Nhưng đây mới chỉ là giai đoạn đầu mà thôi.
Rất nhanh, cơ thể những người này sẽ bắt đầu khô quắt lại và thối rữa, rồi chết