Người rơi xuống nước chưa kêu cứu mạng, vậy mà hai đứa nhỏ đẩy người ta xuống lại kinh hách trước.
Cả hai đứa liền gào khóc, khiến lực chú ý của mọi người ngày càng nhiều, người bên trong đại sảnh sôi nổi đến hóng xem.
Hiện trường bỗng một trận hỗn loạn, Cố Miên vừa rơi xuống nước được Hạ Tuấn Tường kịp thời đem lên bờ.
Hạ Tuấn Tường hỏi: "Cô không sao chứ?"
Cố Miên ngơ ngác lắc đầu, tinh thần tựa hồ phục hồi lại một chút sau kinh hoảng vừa rồi, mặc dù chuẩn bị tâm lý trong tình huống đỡ cậu nhóc kia rằng cô sẽ rơi xuống nước, nhưng Cố Miên vẫn không thoát khỏi cảm giác bần thần, chật vật.
Cả người ướt sũng, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, thế nhưng ý thức của cô vẫn có chút tỉnh táo, ngoại trừ nuốt phải mấy ngụm nước thì cũng không sao.
Nhớ tới người nhảy xuống cứu mình, ngẩng đầu lên để định hướng người đó là ai để cảm ơn, Cố Miên bỗng kinh ngạc, "Là anh sao?" Cô sửng sốt kinh hô, quên luôn cảm ơn, không nghĩ đến người cứu cô vậy mà lại là cái tên thanh niên biếng nhác hôm gặp ở nông thôn trong chuyến ngoại khóa lần đó.
Hạ Tuấn Tường mỉm cười nhìn cô, tóc cậu ta cũng rủ xuống ướt sũng, so với bộ dáng biếng nhác lúc trước thì lúc này, cậu ta có vẻ lại nhìn giống như hình tượng anh trai nhà bên hơn, cậu ta nói: "Đúng, chúng ta lại gặp mặt."
Cố Miên ngơ ngác trừng hai mắt lớn, liền cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé, trái đất này thật tròn, tầm mắt cô theo bản năng từ trên người Hạ Tuấn Tường chuyển sang người đàn ông bên cạnh.
Lần trước chỉ nhìn thấy một góc nghiêng, lúc này rốt cuộc có thể nhìn chính diện người đàn ông này rồi.
Khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng nõn, khí chất tự phụ thanh lãnh.
Mặc dù không nói lời nào nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng đứng giữa một đám người nhưng lại khiến người ta phải chú ý từ ngay cái nhìn đầu tiên, giống như những người chung quanh chỉ đang làm nền cho anh ta vậy.
Quả nhiên là khiến người khác khắc sâu ấn tượng.
Hạ phu nhân cũng nghe thấy động tĩnh của chuyện này, nhanh chóng cũng liền chạy đến, nhìn thấy cả Cố Miên và Hạ Tuấn Tường đều đang ướt sũng, chân mày bà hơi nhíu lại, bà chào hỏi các vị khách một chút, lập tức đi đến trước mặt Hạ Tuấn Khiêm, dặn dò: "Tuấn Khiêm, con dẫn Cố tiểu thư đi thay quần áo khác đi, mặc dù là mùa hạ nhưng cảm lạnh vẫn là không nên.
Cả Tuấn Tường nữa, con cũng đi thay đồ khác đi." Câu sau chính là nói với Hạ Tuấn Tường.
Hạ Tuấn Khiêm?
Cố Miên nghe vậy sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn khuôn mặt tuấn tú, lãnh đạm của người đàn ông trước mặt mình.
Anh ta chính là Hạ Tuấn Khiêm? Là người sắp trở thành vị hôn phu, bạn đời tương lai của cô.
Hôm nay vậy mà lại chân chính gặp mặt, mà lại gặp mặt trong cái tình huống quái gở thế này, Cố Miên trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Mãi cho đến khi Cố Miên được Hạ Tuấn Khiêm mang đến một căn phòng, tẩy sạch cái nóng hầm hập, thay một bộ váy sạch sẽ khác, cô mới rốt cục mới hồi thần.
Đầu tóc lúc này vẫn còn ướt sũng nước ngồi trên ghế, không biết qua bao lâu, cửa phòng đóng chặt mới bị gõ vài cái, Cố Miên vội thu lại suy nghĩ, đáp vọng ra: "Mời vào."
Hạ Tuấn Khiêm trong tay cầm một ly nước ấm, thuận tay đưa cho Cố Miên, "Mau uống đi cho ấm người."
"Cám ơn." Cố Miên vươn đôi tay ra nhận lấy ly nước từ tay Hạ Tuấn Khiêm, cùng anh ở chung khiến cô có chút xấu hổ, nhất là nghĩ đến mối quan hệ của hai người, cô chỉ có thể cúi đầu uống nước để che lấp đi.
Hạ Tuấn Khiêm bỗng nhiên lên tiếng: "Đêm nay sẽ công bố hôn sự của chúng ta."
Cố Miên ngẩng đầu kinh ngạc, có hơi sửng sốt một chút, cô nhìn anh, "Tôi biết." Đúng là đến đây, Cố Bắc Chiến cha cô đã nói cho cô biết.
Cô nhìn Hạ Tuấn Khiêm, mặc dù đang nói đến chuyện