Mộng Tử Đài đứng yên trên sân đấu, bạch y phấp phới, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối thủ tiếp theo, người bước lên sân đấu cũng là một nữ tử không thua kém nàng, nhị công chúa Đường Vân.
- Đã lâu không gặp.
- Xuất chiêu…
Đường Vân như đã biết tính tình của đối phương, nàng không nói hai lời liền rút kiếm, phía sao xuất hiện một đôi cánh màu lam, chân đạp bộ pháp tấn công đối thủ.
Mộng Tử Đài lập tức đáp trả, một lam một trắng liên tục tấn công, kiếm pháp của Tử Đài linh hoạt nhanh đến kinh người, kiếm pháp của Đường Vân như hoàng hà cuồn cuộng liên miên không dứt, một lam một trắng cứ như vậy mà không ngừng giao tranh.
- Linh xà dẫn thủy.
Một con rắn nước không biết từ đâu phóng thẳng tới Tử Đài nhưng lập tức bị Lưu tinh kiếm chém tan nát.
- Lưu tinh tam thức.
Mộng Tử Đài lăng không bay lên, ba đường kiếm như lưu tinh từ trên cao phá không tới chỗ Đường Vân.
- ẦM…
Nhị công chúa chỉ đỡ được hai kiếm cuối cùng bị đánh bay ra khỏi sân đấu.
- Phụt…
Đường Vân cuối người phun ra một ngụm máu, ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ tử bên trên sân đấu.
- Không ngờ ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy.
- Nhị tỷ…
Đường Hi từ trên kháng đài phóng xuống tiến tới đỡ lấy nhị tỷ của nàng.
- Nhị tỷ có sao không?
- Ta không sao.
Đường Vân cho tiểu muội một cái ánh mắt trấn an, nàng lấy ra một viên đan dược uống vào tạm thời cầm cự thương thế.
Lúc này người cuối cùng bên phía Huyết Nguyệt vương quốc bước ra, Lâm Tử Hào hiên ngang bước lên sân đấu với bộ dáng tiêu soái, nụ cười vạn người mê.
- Xin chỉ giáo.
Mộng Tử Đài khẽ gật đầu xem như chào hỏi, hai tay nàng kết thành một thủ ấn, khí tức của nàng nhanh chóng bạo tăng.
Lâm Tử Hào nhìn thấy cảnh này sắc mặt ngưng trọng, không ngờ nữ nhân trước mặt lại dùng cấm thuật.
Phía đối diện, Mộng Tử Đài lần nữa lăng không bay lên, khí tức bạo phát, bạch kiếm tỏa ra hào quang chói mắt.
- Lưu tinh tứ thức.
Một bước tường lửa chắn giữa hai người cứng rắn cản lại toàn bộ 4 đường kiếm của Tử Đài.
Bạch quang biến mất, Mộng Tử Đài từ trên cao rơi xuống, khóe miệng trào ra một tia máu, nàng dùng bạch kiếm chống đỡ cơ thể đứng trên sân đấu.
- Ta thua.
Hai nữ đệ tử nhanh chóng tiến lên đỡ lấy nàng, phía xa Trường Vô Phong đứng lên đi về phía sân đấu, vẻ mặt vô cùng tự tin.
- Lâm Tử Hào đã lâu không gặp.
×
— QUẢNG CÁO —
- Đã lâu không gặp.
- Món nợ lần trước đã đến lúc chúng ta thanh toán.
- Vậy sao?
Lâm Tử Hào xuất kiếm, sao lưng mộc ra một đôi hỏa dực, đôi cánh này còn lớn hơn đôi cánh của hai vị hoàng tử, khí thế vô cùng bá đạo.
Bên kia Trường Vô Phong cũng xuất kiếm, tuyết dực sao lưng không thua kém hỏa dực đối phương, bạch kiếm giơ lên chỉ hướng Lâm Tử Hào.
- Đến đây.
Lâm Tử Hào dẫm bộ pháp, thân hình liên tục biến ảo hóa thành vô số tàn ảnh không biết đâu là thật giả.
- Xuất vân bộ.
Trường Vô Phong liên tục tránh né tuy không thể tấn công nhưng đối thủ cũng không làm gì được hắn.
- Ta xem người chịu được bao lâu.
Trên kháng đài mấy lão đầu quan chiến với sắc mặt trầm trọng.
- Tử Hào sao khi chống đỡ lưu tinh tứ kiếm nguyên khí đã bị tổn thương, đánh lâu dài sẽ vô cùng bất lợi.
- Nhưng đối phương cũng không phải loại tầm thường, tài nghệ không thua kém Tử Hào muốn đánh nhanh thắng nhanh chỉ sợ là không thể.
Sân đấu lúc này như bị thiêu cháy, tốc độ của Lâm Tử Hào quá nhanh để lại không biết bao nhiêu là tàn ảnh, mỗi tàn ảnh rực lửa như đuốc biến sân đấu thành một cái lò lửa lớn.
- Thiên thủy lưu vân.
Trường Vô Phong phóng lên, tuyết dực vùng vẫy giữa trời, cuồng phong gào thét, một con thủy ngư dài mấy chục trượng hư không xuất hiện lao thẳng xuống sân đấu dập tắt toàn bộ hỏa diễm.
- Hỏa luân.
- Quy thuẫn.
Một vòng lửa cuốn Trường Vô Phong vào trong, trên thân Trường Vô Phong hiện ra một lớp giáp, trên lưng là một mai rùa nhìn hắn bây giờ giống như một con rùa biết bay.
- Tử