Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 108: “Khủng bố”.
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Công tử! Mời ngài ra khỏi trận, để tại hạ xử đẹp bọn chúng.
Người trung niên áo trắng đủng đỉnh đi vào trong trận như đi trong hoa viên của nhà mình. Đại trận được bố trí lại khiến nhóm người tổ đội số mười hai không thể nào nhúc nhích. Dường như có lực lượng cầm cố nào đó vây hãm tất cả mọi người khiến ngay cả động một ngón tay cũng cảm giác đầy khó khăn. Lúc này nghe người trung niên hàm én nói vậy thì cả đội giật mình. Không ngờ trong đại trận còn giấu người, mà kẻ được tên cấp chín viên mãn tu luyện giả này xưng hô “công tử” có lẽ là một nhân vật “lợi hại” hơn sao.
Nghĩ vậy mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng. Không đợi mọi người nghi hoặc lâu, chỉ trong chốc lát, từ phía dưới mặt đất hé mở ra một cánh cửa năng lượng, một người thanh niên trong đó chui ra. Hương vừa nhìn thấy chợt thốt lên:
- Là ngươi?
Văn Lục cũng thở dài; “CT không ngờ là viết tắt của “công tử” thật đúng là hết chỗ để nói.” Công tử mà tên trung niên áo trắng gọi không ngờ chính là tên được đồng bọn cứu thoát mấy hôm trước. Cũng chính là cái tên mà Hương cầm “thằng em” xách bay tuốt lên trời hôm đó. Mọi người đều không thể nào đoán ra cái tên thực lực thấp này lại có lai lịch lớn như vậy. Nếu không đã cẩn thận moi móc tin tức cho đầy đủ rồi. Có thể nói cái đại trận ở thánh địa này mới chính là “trung tâm tình báo” của bọn chúng. Nơi này bị bọn gián điệp đóng chiếm từ hơn một trăm năm trước, đại trận của đạo Shiva bày ra cũng đã bị bọn chúng phá giải và bày bố một đại trận khác lên nhằm che mắt tu thuật Đại Việt.
Bọn chúng biết người tu thuật Đại Việt trọng nghĩa khí sẽ không chạm tới khu thánh địa này cho nên chọn nơi đây làm căn cứ quả là một quyết định sáng suốt. Chỉ tiếc thông tin mà Văn Lục lục lọi được đều không nói gì tới cái “đại căn cứ” này cho nên cả tổ đội mới rơi vào tình huống thập tử nhất sinh ngày hôm nay. Mà nói giờ thoát ra được không cũng còn là vấn đề phải bàn. Bởi vì tất cả đều bị “khóa” chặt, đứng chết chân ở một vị trí mà lúc tên mặc đồ trắng đẩy văng vào.
Tên công tử vừa chui ra khỏi cánh cửa ánh sáng nằm dưới mặt đất liền xoay đầu nhìn láo liên xung quanh, khi nhìn thấy Na Na và Hương liền sáng mắt lên sáp lại gần. Hai tay hắn đưa ra tính chộp luôn đôi gò bồng cao vút của Hương cho thỏa mãn tính dâm dật của hắn.
- Mỹ nữ! Tự nhiên đem xác tới nộp cho công tử ta a! Thật là… Ta mà từ chối thì phụ tấm lòng nàng rồi… hí hí…
Hương chiếu ánh mắt căm thù về phía tên công tử còm nhom này. Trong người đã vận lực lượng chuẩn bị tự sát tới nơi rồi. Bỗng một tiếng quát vang lên.
- Hồ đồ…
Người trung niên đứng cách nhóm người Văn Lục khoảng hơn mười mét nhìn thấy tay tên công tử sắp chạm vào ngực Hương vội quát lên. Tên công tử bất mãn quay lại nhìn người trung niên nói:
- Viêm thúc… bọn chúng đằng nào cũng chết, thúc cho con hai con bé này không được sao?
Người trung niên lắc đầu nhìn nhóm người Văn Lục nói:
- Không thể được… Thuật pháp về mặt linh hồn cực kỳ quỷ dị. Ta không thể chắc chắn trên người chúng có cái gì. Nếu lỡ bọn chúng có thủ đoạn nào đó mà ngươi chạm vào thì lợi chẳng bằng hại…
Nói đoạn quay sang phía tên công tử cau mày:
- Công tử còn thiếu gái xinh đẹp sao? Lát nữa ta đi bắt về mấy đứa cho ngài là được. Tốt nhất đừng đụng vào mấy tên tinh anh này kẻo rước họa vào người.... Xin công tử ra ngoài cho ta điều khiển đại trận kết liễu bọn chúng. Viện binh của bọn chúng xem chừng sẽ tới đây rất nhanh, chúng ta phải chuyển căn cứ thôi.
Tên công tử nghe vậy chỉ “hừ” một tiếng, tiếc nuối rút đôi tay đang dựng thành chảo trước ngực Hương về. Tiếp đó hắn đi thẳng ra phía ngoài trận đứng nhìn vào trong.
“Ầm”
Không ngờ lực lượng bao quanh Văn Lục bị hắn vươn mình xé rách, tay lại vung đao lên chém xuống. Hóa ra nãy giờ Văn Lục vẫn không chịu buông bỏ, ngấm ngầm tích lũy lực lượng ngũ hành trong người chờ bạo phát. Tuy nhiên không ngờ tên trung niên này lại quyết đoán như vậy, nói giết liền giết… không cho Văn Lục một cơ hội tích lũy.
- Di… thật là ngoan cường a.
Trung niên mỉm cười, không ngờ người trẻ tuổi trước mặt tử thần vẫy gọi tới nơi mà vẫn ngoan cường chống trả.
- Nói cho ngươi biết… trận pháp này chính là trận pháp cấp chín. Ngươi không thể phá nổi đâu. Hơn nữa , trong trận pháp này ta chính là thần… ha ha…
Trung niên mặc áo trắng nhẹ nhàng vung tay lên phẩy một phẩy, lập tức lực lượng tích lũy được của Văn Lục tan tan vô ảnh, không một chút sóng gợn.
Đồng thười Văn Lục cũng văng ra một đoạn phía sau, máu cuồng phún phun ra phía trước.
“Bịch…”
Văn Lục bắn lên thành một vòng cung, đập mạnh xuống đất yếu ớt nằm đó bất đắc dĩ nhìn mọi người. Xem ra hôm nay tổ đội mười hai thành “lịch sử”.
- Các ngươi đều chết đi thôi…
Người trung niên nói giọng bình thản, đồng thời hai tay liên tục kết ấn về phía trước, lập tức đại trận rung chuyển. Mọi người đều cảm giác dưới chân lay động mãnh liệt, tiếp đó đủ các loại công kích băng hỏa lôi ầm ầm từ bốn phía dồn tới. Hai tia sét tới nhanh còn trực tiếp trấn văng những người đang đứng ngã lăn xuống đất. Lệ Thanh và Na Na vừa tỉnh lập tức nằm im bất động, hơi thở yếu ớt.
Văn Lục đang nằm ngửa trên mặt đất thấy vậy đau thắt trong lòng, hai tay run run muốn đỡ Na Na dậy nhưng vô lực cử động cánh tay.
“Xin lỗi mọi người”
Văn Lục đau xót nhìn cả nhóm nằm la liệt trên mặt đất thì thào.
Vừa lúc này dị biến phát sinh, tiểu A Lôi từ trong ngực Văn Lục chui ra. Trong nháy mắt liền lớn gấp đôi, rồi gấp ba... thoáng chốc đã to lớn che khuất cả đám người Văn Lục phía sau. . Văn Lục đang muốn nhắm mắt buông bỏ nhìn thấy cảnh này há hốc mồm. Một con vật uy vũ hiên ngang đứng trước mặt. Con vật có chiếc miệng lớn, mắt to, răng nanh nhọn hoắt. Đôi tai lớn và chiếc bờm chùm phủ lấy khoảng sau đầu cùng nhóm lông dựng chạy dọc theo sống lưng. Chiếc đuôi của con vật dài, lớn dựng cong phía sau. Tứ chi mạnh mẽ cuồn cuộn những cơ rắn chắc. Ở các đầu gối có lông soắn cong như những đốm lửa. Toàn thân con vật toàn thân tỏa ra hồng quang chói lọi, cùng những đám mây lửa dập dờn quanh thân khiến cho người nhìn không tự chủ được run rẩy trong