Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 109: Thể thuật tầng thứ tám
Nguồn: Tàng Thư Viện
Sau lưng Văn Lục lúc này là cánh cửa nối liền với thông đạo đi “thánh địa giới” của đạo Shiva. Nếu đi hết thông đạo này sẽ tới cánh cửa của thánh địa. Chỉ có điều ngoại trừ thủ hộ giả mở ra thì không còn ai có thể mở nổi. Nếu cứ cường hành phá cửa ắt “thánh địa giới” sẽ rời xa cánh cửa và trôi nổi vô định như một không gian “lãng du”.
Lúc này mọi người đã có chút tỉnh táo sau cơn “chấn động” do tiểu Nghê gây ra. Tất cả đều nhìn Văn Lục với ánh mắt phức tạp tới nỗi Văn Lục cũng cảm thấy nhộn nhạo. Ba người “viện binh” cũng từ từ tiến tới. Bỗng nhiên lão Hai hét toáng lên:
- Cẩn thận…
Văn Lục còn đang chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy sau lưng “bịch” một tiếng, lão Hai như diều đứt dây văng tuốt ra xa.
- Khốn khiếp…
Người trung niên trong số ba người tới cứu viện phản ứng cực nhanh, lập tức vung tay chém một bóng đen đang cười gằn phía sau lưng thành hai mảnh. Hóa ra vẫn còn một tên núp dưới thông đạo đi tới thánh địa giới. Có tấm màng ngăn cách nên Văn Lục hoàn toàn không phát hiện ra khí tức của hắn. Mà dù hắn có phát hiện ra thì lúc này cũng không còn nhiều sức lực mà hoạt động chân tay. Vừa nãy Văn Lục “dính” một chưởng của người trung niên áo trắng cho nên bị thương quá nặng.
Tên áo đen vừa xuất hiện đánh lén mặc dù tu vi chỉ có tầng sáu tu luyện giả. Tuy nhiên chỉ cần bấy nhiêu thôi, lão Hai cũng không chịu được rồi. Người trung niên tức giận nhảy xuống dưới thống đạo có cánh cửa nằm song song với mặt đất này.
Ở các gia tộc và các môn phái đều có ba dạng trưởng lão. Trưởng lão nội viện chuyên môn cai quản, dạy dỗ các đệ tử chính thức, đệ tử nội viện. Tương tự trưởng lão ngoại viện thì chuyên môn dạy dỗ và cai quản các đệ tử ngoại môn.
Nhưng còn một dạng trưởng lão nữa và dạng này hay được gọi là “thái thượng trưởng lão”. Những trưởng lão này quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi lộ diện, đều ở trong cấm địa của môn phái hoặc cấm địa gia tộc mà tu luyện. Những trưởng lão này chỉ xuất hiện khi gia tộc hoặc môn phái lâm nguy hay có việc cực kỳ quan trọng mà trưởng môn, trưởng tộc đôi khi cũng không giải quyết được… Hôm nay Văn Lục liền một lúc gặp tới ba vị “thái thượng trưởng lão” mà trong đó có tới hai vị còn trẻ như vậy đã đạt tới cấp chín cao cấp.
Nếu so ra thì ba người có tu vi kém tên trung niên áo trắng lúc trước một chút. Nhưng để “vây công” thì hoàn toàn có thể áp chế thậm chí tiêu diệt được hắn.
Văn Lục nhìn lão Hai đỡ ình một “kích” nằm yếu ớt phía trước khuôn mặt trắng bệch thì khẩn trương đi lại đỡ lão dậy.
- Ba vị… có ai tu luyện mộc thuật không?
Hai trưởng lão còn đứng ở lại đều lắc đầu, Văn Lục cảm thấy kỳ quái là trưởng lão nữ trung niên kia rõ ràng tỏa ra mộc lực lượng khủng bố sao lại lắc đầu?
Bên dưới, lão Hai yếu ớt thều thào:
- Đại nhân… không được! Thể chất của chúng ta đặc thù, mộc thuật của Đại Việt không có hiệu quả cho chúng ta.
Văn Lục nghe vậy ngẩn ra, tiếp đó vội nói:
- Vậy để ta đánh thức cháu gái ngươi dậy chữa trị cho ngươi.
Lão Hai lắc đầu trìu mến nhìn cháu gái Lệ Thanh đang ngất ở phía xa lắc đầu.
- Nó hiện giờ quá yếu, miễn cưỡng thi triển cứu thương sẽ làm ảnh hưởng tới tu vi sau này của nó mà chưa hẳn đã cứu nổi ta. Hơn nữa ta cũng được “đoán mệnh” rằng sẽ bỏ mình ngày hôm nay nên đại nhân không cần cố gắng… khụ…khụ…
- Ngươi…
Văn Lục không biết nói thế nào? Trước đó mặc dù hắn lợi dụng hai ông cháu nhà Lệ Thanh để chiếm đoạt “kho báu”. Nhưng giờ hắn mù mờ phát hiện mình đang rơi vào trong một lời tiên đoán từ mấy ngàn năm trước.
Lão Hai yếu ớt ngẩng đầu lên nói với Văn Lục:
- Đại nhân… tâm nguyện cuối cùng của cuộc đời ta… cầu xin ngài chăm sóc Lệ Thanh giùm ta. Giúp nó khôi phục lại đạo Shiva được chứ?
Văn Lục nhìn lão Hai hồi lâu tiếp đó nói:
- Ta sẽ chăm sóc cho nó tốt.
Dù sao thì lão cũng đỡ một chưởng giùm Văn Lục mới nên nông nỗi này. Văn Lục cũng không thể dày mặt mà từ chối được. Ít nhất, tình cảm của hai ông cháu này cũng làm Văn Lục cảm động.
Lão hai thấy cái gật đầu của Văn Lục thì mãn nguyện nói:
- Đại nhân… mọi việc trông cậy vào ngài… việc ta dẫn ngài vào “thánh địa giới” đành thất hẹn rồi. Sau… sau này Lệ Thanh lớn hơn chút, học được truyền thừa của ta nó sẽ dẫn ngài đi…
Nói xong cả người lão Hai tiêu tán, biến thành hai chùm sáng mềm mại như hai dòng nước lơ lửng trên không trung. Một luồng sáng xâm nhập vào não hải Văn Lục, còn luồng kia bay tới nhập vào Lệ Thanh. Văn Lục tỉ mỉ kiểm tra thì phát hiện ra đây chính là công pháp của đạo Shiva. Từ giờ hắn trở thành người mang trong mình ba công pháp, hai thuật và một đạo…
Văn Lục nhìn mọi người nằm la liệt trên đất thở dài:
- Mong tiền bối giúp đỡ.
Nói xong ngồi khoanh chân tự chữa thương, kỹ năng phụ trợ “khôi phục” đã kích hoạt nãy giờ liền tăng tốc độ, chốc lát cả người đã không còn cảm giác vô lực như vừa rồi.
Nữ thái thượng trưởng lão thuộc Lệ Sơn phái kia cũng lập tức thi triển mộc thuật cứu chữa mọi người. Trận chiến ngày hôm nay của tổ đội số mười hai làm mấy trưởng lão này quá rung động. Mỗi lần nhìn người trong nhóm mười hai không tránh khỏi chút bối rối pha lẫn nhiều nét vui mừng. Trưởng lão cao tuổi nhất trong số ba người cứu viện bước tới chỗ Vân Trọng hôn mê đá đá mấy cái cười nói.
- Cái tên “chột” nhà ngươi thì hay rồi. Lần trước về đã nói chữa mắt đi không chữa. Giờ thì cả hai mắt đều “chột” cho ngươi “cá tính” nữa đi.
Nữ trưởng lão đang thi triển mộc