Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 171: Sư tử Hà Đông Tái Hiện
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Đại ca! Lệ Thanh đoán không được.
Đi cạnh Văn Lục tới võ đài số mười hai, Lệ Thanh nũng nịu lay lay cánh tay của Văn Lục, đôi mắt đen nhánh ngước lên mong chờ câu trả lời của hắn. Văn Lục mỉm cười xoa đầu cô bé nói:
- Bảng ngọc thông báo đối thủ của ta là cô Lệ Lệ gì gì đó! Em nói xem là ai?
Lệ Thanh còn đang ngơ ngác thì Na Na đi phía sau kinh hãi kêu lên:
- Không thể nào. Không trùng hợp đến vậy chứ?
Đám người Kiệt Hào, Lung Quang ngẩn ra, Vân Trọng trực tiếp dò hỏi:
- Lệ Lệ sao? Là người nào vậy?
Đang đứng bên cạnh Vân Trọng, cô bé Nhân Nhân kéo góc áo thể thao của hắn khẽ nói:
- Lệ Lệ là cái cô gái đanh đá tới từ Văn Lang Thiên đó. Chàng nói bé thôi, cô ta thù dai lắm đó.
- A! Là con bé đó hả? Ha ha! Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Vân Trọng cười phá lên đắc ý, rồi quay sang nói với Văn Lục:
- Đại ca! Vân Trọng nhìn con bé đó kiểu gì cũng không vừa mắt. Đại ca cứ thẳng tay giáo huấn cho nó bớt kiêu căng đi! Có gì Vân Trọng ta đứng ra chịu trách nhiệm. Hừ! Cứ tưởng sống trên Văn Lang Thiên là nhìn đời bằng nửa con mắt hả… phi! Xuống nhân gian cũng phải biết cụp cái đuôi lại.
Lệ Thanh nghe Vân Trọng nói thì cũng chợt nhớ ra, vội vàng nói chen vào:
- Phải! Anh Vân Trọng nói phải lắm, Lệ Thanh cũng không ưa gì cô ta cả! Đại ca cứ tung cho ả mấy cước, đảm bảo hết kiêu ngạo liền.
Văn Lục vừa bực mình vừa buồn cười, cốc lên đầu Lệ Thanh một cái rồi nói:
- Cái con bé này! Học cái gì không học… chỉ giỏi học hại người.
Lệ Thanh ủy khuất xoa đầu lẩm bẩm:
- Nhưng mà cô ta đáng ghét thật mừ!
Tới võ đài, Văn Lục thản nhiên bước từng bước lên bậc thang, Tiểu Nghê lon ton chạy theo. Vừa đặt chân lên võ đài, Văn Lục đã nghe thấy tiếng cười lớn:
- Ha ha! Bổn cô nương đã nói rồi! Đừng để bổn cô nương gặp mặt trên võ đài. Nếu không hậu quả sẽ cực kỳ thảm khốc.
Văn Lục ngước lên nhìn liền thấy cô bé đanh đá tên Lệ Lệ kia hôm nay đổi sang mặc một chiếc váy màu hồng ngắn, để lộ ra vòng eo quyến rũ. Hơn nữa nàng còn mặc một chiếc váy dài chấm đất màu hồng đi kèm khiến cho nàng tự nhiên nổi bật trên võ đài. Cứ nhìn trang phục thuần đen của Văn Lục và bộ váy áo của nàng thì đúng là đối trọi thật gay gắt.
Lệ Lệ thấy ánh mắt soi mói của Văn Lục chiếu lên người liền không thoải mái quát lên:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Có tin bổn cô nương móc mắt ngươi…
Nàng chưa nói hết liền thấy một con vật bé con chạy lên võ đài, luẩn quẩn dưới hai chân Văn Lục. Con vật nọ thấy bộ dạng hung hăng của Lệ Lệ thì dương cặp mắt tròn xoe lên tò mò đánh giá. Lệ Lệ vừa nhìn thấy đã thốt lên:
- Ôi! Con cún mới đáng yêu làm sao!
Nói đoạn nàng ngồi xuống, đưa tay vẫy vẫy về phía Tiểu Nghê:
- Lại đây nào… lại chị cho ăn kẹo thơm nha!
Hành động đột ngột chuyển biến của Lệ Lệ không chỉ khiến Văn Lục sửng sốt mà còn khiến đám đệ tử tới từ Văn Lang Thiên há hốc mồm. Nghĩ không ra, cô bé đanh đá này lại là một người yêu thích sủng vật. Nếu để tên thích khách cấp chín bị Tiểu Nghê thôn phệ mà nghe được Lệ Lệ gọi nó là “cún con đáng yêu” thì không biết có đội mồ sống dậy ngăn cản nàng hay không.
Bất quá, nhìn bộ dạng nhỏ xíu đáng yêu của Tiểu Nghê hiện giờ, ngoài mấy vị giám sát sử và thành viên trong tổ đội số mười hai, có lẽ chẳng ai có thể liên tưởng tới thượng cổ thần thú của Đại Việt danh tiếng lừng lẫy cả. Mà Tiểu Nghê lúc này nghe Lệ Lệ gọi nó cũng lăng xăng chạy tới, ánh mắt đảo đảo tìm kiếm.
Lệ Lệ rút từ trong Mầm Thế Giới ra một vật hình cầu, nhỏ bằng đầu ngón tay màu hồng hồng giơ giơ trước mũi của Tiểu Nghê nói:
- Linh thụ quả tẩm đường nga! Ngươi thấy có thơm không?
Cô bé vừa nói ra, đám đệ tử trên khán đài nghe thấy đều thốt lên:
- Cái gì? Đó chẳng phải Linh Thụ Vân Quả đó sao? Loại quả quý hiếm như vậy lại đem làm đồ ăn vặt? Trời đất! Đúng là phá gia chi tử mà.
- Có gì mà ngạc nhiên chứ? Người ta tới từ Văn Lang Thiên, có loại “thiên châu, dược địa” nào mà người ta không có! Đừng có bày ra cái vẻ mặt đáng xấu hổ vậy chứ? xem tại
- Ách! Ngươi nói đúng… bất quá ta vẫn hơi bị sốc a!
- Mà ngươi nói Thụ Vân Quả gì gì đó quý thật hả? Nó có công hiệu gì mà ngươi thất thố như vậy?
- Ngươi không biết sao? Loại quả này mọc từ cây cổ thụ cao chọc trời, vươn tới tận các tầng mây, linh khí sung túc nên người ta mới gọi Thụ Vân Quả. Đừng trông nó nhỏ bé mà khinh thường. Linh khí của nó đủ để làm cho các đệ tử tu thuật từ cấp bảy trở xuống trong các lúc mấu chốt có thể tăng tỉ lệ đột phá, lên rất nhiều. Ngươi đang cấp ba hả? Chỉ cần ăn một quả đó thôi, liền nhảy lên cấp bốn liền.
Đệ tử kia nghe vậy liền run run giọng, thốt ra:
- Thật là phí của trời a! Ôi ôi… kẻ ăn không hết, người lần không ra.
Nhìn điệu bộ thất thố của tên đệ tử ngồi cạnh, tên kia khinh bỉ:
- Tưởng mi trầm ổn, tâm cảnh cấp cao! Ai dè là… “điếc không sợ súng”. Thật là mất mặt phụ huynh quá đi!
….
Quang mang hình số ở giữa võ đài đã điểm. Tuy nhiên Lệ Lệ vẫn không có vẻ gì là chuẩn bị chiến đấu. Nàng vẫn hưng phấn đùa lôi từng Linh Thụ Vân Quả ra để nhử nhử “cún con đáng yêu” của nàng. Mà Tiểu Nghê cũng không khách khí, mỗi khi Lệ Lệ lôi ra một Linh Thụ Quả, nó liền nhảy lên đớp lấy ăn ngon lành khiến Lệ Lệ