Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 172: “Sư Tử Cái” Nổi Giận
xem tại
Nguồn: Tàng Thư Viện
Văn Lục và Tiểu Nghê “chật vật” chạy trốn, mà Lệ Lệ cũng vung gươm rượt sát theo sau. Chỉ cần Văn Lục chậm một nhịp, e rằng bị nàng ta bổ ra làm đôi. Bất quá sau một hồi lâu, Lệ Lệ đứng lại thở dốc, tới giờ nàng mới phát hiện ra, đọ sức dẻo dai với tên biến thái này quả là thiệt thòi. Cứ nhìn hắn đang ngây ngô ôm Tiểu Nghê cười ở góc võ đài đối diện, trong khi nàng phải đứng chống kiếm thở hồng hộc thì ai cũng biết nàng có rượt tới sang năm cũng đừng mơ tưởng đụng được tới hắn.
“Hừ! Không đuổi kịp ngươi, ta đánh cho ngươi thành tật. Dám chêu điên bổn cô nương?”
Lệ Lệ sau khi thở dốc, gầm gừ trong miệng, mọi người liền thấy nàng vất luôn thanh kiếm xuống đất, sau đó hai tay như biến ảo thành vô số cánh tay, từ từ kết thành một đồ án kỳ quái nổi lơ lửng trước mặt nàng.
Trên khu ghế dành cho các vị giám sát sử và trưởng lão các môn phái, Ức Trai tiền bối chứng kiến đôi tay của Lệ Lệ không ngừng điểm điểm, vẽ vẽ liền nhíu mày. Vị giám sát sử mặc áo choàng đen đứng bên cạnh khẽ khom người xuống nhẹ giọng nói:
- Có nên ngăn nàng lại không?
Ức Trai tiền bối trầm ngâm một hồi liền nói:
- Vậy cũng tốt, tiểu tử này tiềm năng không nhỏ. Bất quá hiện tại đang phong mang đại thịnh. Cho hắn tiếp xúc với “món đồ” đó sớm chút cũng tốt, ta nghĩ hắn sẽ rất nhanh nhìn ra vấn đề…
Mà phía đối diện với nhóm người tổ đội số mười hai ở bên kia, đám đệ tử tới từ Văn Lang Thiên nhìn Lệ Lệ đang kết ấn trên võ đài người nào cũng biến sắc, cho dù là chín đệ tử tinh anh được Văn Lục coi trọng luôn luôn đứng trung lập giữa hai phe “người đẹp” cũng nhịn không được mà nhíu chặt đôi mày. Thậm trí có đệ tử còn thốt lên:
- Không được a! Nàng làm vậy… khi về sẽ bị phạt rất rất thảm a. Các ngươi nên ngăn nàng ta lại ngay lập tức.
Tuy nhiên khi hắn nói xong, nhìn đám đệ tử cùng xuống từ Văn Lang Thiên đều thấy ngập ngừng, nhưng không có ai lên tiếng. Đám người đi theo Thanh Thanh thì đương nhiên là không ưa gì cô nàng đanh đá Lệ Lệ, bởi vậy nếu nàng Lệ Lệ này mắc tội thì bọn họ càng hả lòng hả dạ, làm gì có ai ngu gì mà đứng ra hò hét, biết đâu nàng không cảm ơn lại còn ghi hận thì đúng là được không bằng mất. Đừng nói tới nhóm chín người đệ tử trung lập, ngay cả nhóm người đi theo Lệ Lệ cũng chẳng ai dám mở miệng can ngăn nàng thi triển pháp thuật.
Chỉ có Thanh Thanh khẽ nói:
- Nàng mới học! Không có khả năng tạo thành uy hiếp.
Người đệ tử vừa lên tiếng thấy vậy đành bất đắc dĩ nhún vai:
- Coi như ta chưa nói gì…
...
Trên võ đài, Văn Lục đang ôm Tiểu Nghê cười cười, chọc điên “sư tử Hà Đông”. Tuy nhiên rất nhanh hắn nhận ra một cỗ nguy cơ. Đối với kinh nghiệm qua những lần bên bờ tử vong cùng với tinh thần cường đại của Văn Lục, hắn liền nhận ra, kết ấn của Lệ Lệ… thực không đơn giản.
Văn Lục không chút chần trừ vội lắc mình tránh né sang phía tay trái.
“Bùng…”
Không đợi Văn Lục tiếp đất, cả người hắn như bị một lực lượng vô hình kinh khủng đâm sầm vào khiến một người một thú bay vọt lên đập “rầm” một cái lên kết giới. Đồng thời áo choàng màu đen và mái tóc dài phiêu lãng của hắn cũng như bị điện giật trở nên te tua… cực kỳ thảm hại.
Một người một thú mặt mũi đen xì xì ngơ ngác nhìn về phía Lệ Lệ đang đứng phía võ đài đối diện. Cả đỉnh núi lập tức lạnh ngắt như tờ…. quả thực kết quả như vậy không ai có thể tưởng tượng nổi.
Cả đám đệ tử trong đầu đểu nổi lên dấu hỏi to lớn: “Không lẽ đội trưởng đội quái vật số mười hai là hư danh?”
Bất quá dù có nghi hoặc cũng không ai dám khẳng định. Thực lực của các thành viên trong tổ đội số mười hai bày ra đã chinh phục hầu hết các đệ tử tu thuật giả dưới nhân gian. Có đánh chết mọi người cũng không tin “lão đại” của tổ đội quái vật này lại là một “gói bông” hình người.
Mà dưới võ đài, vẻ mặt của đám người Kiệt Hào lại càng đặc sắc. Thực lực của tổ trưởng thì ai trong đội cũng rõ ràng. Đừng nói một người, cho dù cả tổ ùa lên cũng không chắc đánh thắng lão đại. Nhưng giờ cảnh tượng trước mắt cũng làm mọi người há hốc mồm… cư nhiên là một lần đập lên kết giới, hơn nữa còn thảm không tưởng tượng nổi.
Chưa nói tới đám người Kiệt Hào, Vân Trọng, ngay cả Văn Lục hiện giờ cũng cực kỳ bối rối. Đừng nhìn vẻ mặt cười cười chọc điên Lệ Lệ mà nghĩ hắn khinh thường đối thủ. Thực tế hắn đọc nhiều tiểu thuyết hắn biết, sư tử vồ thỏ cũng phải dụng hết sức. Bởi vậy dù có chêu đùa Lệ Lệ, hắn cũng luôn luôn mười phần cảnh giác. Bởi vì hắn biết pháp bảo tới từ Văn Lang Thiên nhiều gấp vạn vạn lần so với nhân gian. Nhất là người tới từ danh môn vọng tộc như Lệ Lệ mà nói, có đầy Mầm Thế Giới pháp bảo uy lực mạnh mẽ cũng là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên Văn Lục tự tin với thực lực của mình, kể cả kẻ tu luyện phong thuật có tốc độ kinh khủng như Trần Đông, Văn Lục trong tình huống đề phòng cộng với thể thuật tầng tám trung cấp của hắn thì Trần Đông cũng đừng mơ tưởng chạm vào góc áo của hắn.
Nhưng hiện tại… không những Văn Lục bị đánh cho tối tăm mặt mũi, mà đối phương đánh như thế nào… hắn cũng mơ mơ hồ hồ.