Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 195: Lão Đại Chỉ Bảo
Nguồn: Tàng Thư Viện
Cả kết giới võ đài số năm hiện tại trở thành cái lồng nhốt “rồng”. Riêng số thổ long Vân Trọng thả ra đã là bảy con. Duy An sau khi kiệt sức thi triển liền thả ra bảy con, cộng thêm ba con ban đầu nâng tổng số lên mười con, hoàn toàn áp đảo Vân Trọng.
Khán giả hiện giờ nhìn lên võ đài chỉ thấy hai màu vàng, xanh xen lẫn cùng với những tiếng rít gào ghê người của đám long chứ không cách gì nhìn rõ được hai tuyển thủ đâu nữa. Thông qua hệ thống âm thanh khuếch tán tiếng nói của các thí sinh thì các đệ tử chỉ nghe thấy tiếng cười đắc ý của Duy An:
- Tên to xác… chuyến này ngươi thua chắc rồi… ha ha… Dòng này chính là ta theo đuổi, ngươi dám “sánh” với long của ta chỉ tự tìm lấy nhục thôi.
Đứng đối diện phía kia võ đài so với Duy An, Vân Trọng lúc này cũng nhận ra cái tên trầm tĩnh kia hoá ra cũng là một kẻ cuồng chiến đấu. Hiện tại gặp được Vân Trọng dụng mạnh đụng mạnh thì khoái cảm tăng lên vùn vụt khiến hắn nói nhiều gấp đôi so với từ lúc xuống nhân gian tới giờ.
Nếu ai tinh ý thì hiện tại bảy con thổ long của Vân Trọng mặc dù chưa bị đánh cho tan tác thì cũng ở tình huống vô cùng chật vật. Lực công kích mang tính nhu hoà của thuỷ lực lượng khiến cho cả đám thổ long như bị sa lầy khó lòng vùng vẫy.
Vân Trọng khuôn mặt đỏ bừng quát lớn:
- Tức chết lão tử… không chơi… không chơi nữa.
Chỉ thấy bảy con thổ long chật vật quay chở lại quanh người Vân Trọng. Ngay khi tụ họp lại vơi nhau, một màn kinh người xảy ra khiến cho đám đệ tử sửng sốt. Lấy hai con thổ long to nhất cắp Vân Trọng bay lên không, tiếp đó rất nhanh hai con thổ long chập lại làm một, Vân Trọng cũng đồng thởi ẩn mình vào giữa thân thể con rồng đó.
Mọi người còn chưa hiểu ra làm sao thì con rồng to lớn bởi hai con chập lại kia từ từ biến hình. Nếu quan sát kỹ thì khối đất vàng óng khổng lồ như toà nhà năm mươi tầng kia có phần giống thân thể của một con người.
Quả nhiên… năm con rồng còn lại nháy mắt cũng bay về năm vị trí, đầu, tay, chân.
“Uông…”
Dưới con mắt trợn tròn của đám đệ tử tu thuật, một Vân Trọng khổng lồ cao tới năm trăm mét, cơ bắp cuồn cuồn ngửa cổ lên trời, hai tay vỗ vỗ ngực hét lớn. Cây đại phủ cũng nhanh chóng bay lên, thổ lực lượng tràn ra bao vây, chớp mắt trên cánh tay phải của Vân Trọng khổng lồ đã có thêm một cây đại phủ cán to như một đoàn… tàu hoả.
Tán không được thì hợp, Vân Trọng hiển nhiên là thiên tài rất nhanh đã tìm ra đối pháp. Cũng không biết Duy An bị doạ ngốc hay không nhưng nhìn tình cảnh này cũng ngẩn người hồi lâu. Mấy con thuỷ long lúc trước anh hùng dũng mãnh hiện tại chỉ có vờn quanh. Mặc dù bọn chúng không ngừng công kích nhưng những đòn công kích riêng lẻ này hiển nhiên không gây tác dụng lớn đối với Vân Trọng khổng lồ kia.
Với thân hình to lớn như vậy Vân Trọng chỉ cần nhích nhẹ cũng lập tức vọt tới đầu kia võ đài, một phủ bổ xuống, lực đạo trầm trọng khiến thiên địa biến sắc.
- Oa… không xong…
Nhiều đệ tử nữ vội vàng bịt mắt không dám nhìn. Dù sao uy thế của một phủ kia cũng toả ra áp lực quá khủng bố. Nhìn vào nó các đệ tử thấp kém một chút liền có cảm giác mình là một con kiến. Mà thanh đại phủ kia chính là một ngón tay của con người dí xuống, chạy đâu cũng bị nghiền nát.
Bất quá Duy An đương nhiên không phải “con kiến”. Sau phút ngẩn người hắn lập tức hồi phục lại tinh thần. Mặc dù đấu pháp của Vân Trọng khiến hắn bội phục nhưng nếu để đánh bại hắn thì còn khó nói lắm.
Một con thuỷ long gào thét tới, Duy An nhảy vội lên đầu rồi cùng con thuỷ long vụt lao đi. Đồng thời chín con thuỷ long còn lại cũng chuyển biến. Duy An thoát khỏi một phủ kinh thiên của Vân Trọng nhưng con thuỷ long thì không tốt số vậy, cả thân mình nó bị cây đại phủ của Vân Trọng chia ra làm đôi, con thuỷ long kêu lên một tiếng thảm thiết rồi tan ra thành thuỷ lực lượng bay tán loạn trong kết giới.
Vân Trọng khổng lồ một phủ không thành công đang muốn tặng thêm mấy phủ cho Duy An thì bất chợt phát hiện mình hoạt động có chút khó khăn. Hoá ra những con thuỷ long mà Vân Trọng khổng lồ không để vào mắt vừa nãy đã hợp lại thành một sợi dây khổng lồ trói quanh thân thể hắn. Thuỷ lực lượng nhu hoà dù hắn có dãy dụa kiểu gì cũng bị độ co dãn đàn hồi chói càng chặt lấy hắn.
Mọi người lúc này đều biết nếu Vân Trọng không có đối sách thì có lẽ kết quả trận đấu không còn lâu nữa. Lúc này mà để thân hình khổng lồ kia tan ra để thoát thân hiển nhiên không phải biện pháp thông minh. Trong khoảnh khắc Vân Trọng lộ diện nhất định sẽ phải đón nhận một kích khủng bố của Duy An đang tích súc lực lượng ở bên ngoài kia. Nhưng nếu hắn không nhanh chóng thoát ra thì thổ lực lượng cũng bị thuỷ lực lượng trên ‘dây trói’ kia ăn mòn bằng hết.
Đang lúc Duy An tưởng thắng lợi nằm trong tầm tay thì bất chợt nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Vân Trọng khổng lồ khiến tóc gáy của hắn nhịn không được dựng thẳng lên.
Quả nhiên…
Vân Trọng khổng lồ bị chói nhún hai đầu gối bật người lên trên không. Dưới ánh mắt co rút của Duy An cả thân hình khổng lồ của hắn ầm ầm đổ xuống nơi Duy An đang đứng. Kinh khủng hơn nữa là thuộc tính tăng trọng lực của thổ thuật đồng thời thi triển khiến cho trọng lượng của “đám đất” này tăng lên với con số khủng bố. Tốc độ rớt xuống còn nhanh chẳng kém gì phong đạn của thiên tài Đại Đôn Cát Tiên môn là Trần đông thi triển ra.
Bên trong Vân Trọng khổng lồ là một giọng cười tiểu nhân đắc ý vang ra:
- Cái gì là lấy thịt đè người? Đây chính là lấy thịt đè người?
Bên dưới võ đài, đám người Văn Lục nghe vậy cũng cười khổ. Từ lúc Vân Trọng gặp Thiết Ngưu của Long Tổ, nghe hắn hỏi