Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 226: Sơn Hồn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Một đỉnh núi phía sau hai ngôi đền vua Đinh Tiên Hoàng và Lê Đại Hành được một tinh anh tu luyện thổ thuật dựng lên như ban đầu. Hương lại dùng phong ấn khiến cho nó trở nên kiên cố, nhằm ngăn trở người dân phá vỡ ra thấy thông đạo. Cũng từ phía đỉnh núi, mây lành hội tụ, linh khí từ từ tràn ngập ra bốn phía khiến linh trí người dân khai mở, người bệnh tật ốm yếu liền trở nên khỏe khoắn. Thậm chí có người hấp thu linh khí phù hợp với bản thân còn lập tức khỏi hẳn các nan bệnh. Trí não trẻ em cũng được nới rộng, tương lai bọn họ nhất định sẽ tiền đồ rộng mở.
Nguyệt lại mang cây cổ cầm ra đàn một khúc vang vọng bốn phương tám hướng. Ngay cả các du khách tò mò nháo nhào đứng ở xa xa cũng lâm vào mê hoặc. Hôm nay bọn họ gặp cảnh quan quá mức tưởng tượng của bọn họ. Những thần tiên bay lượn, những màn đấu phép hoa lệ, những con vật hung dữ đông đúc. Mọi thứ đều làm cho tinh thần của mọi người đều không cách gì bình tĩnh.
Bất quá rất nhanh bọn họ liền phát hiện một thiếu nữ xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, ngồi ôm cổ cầm lằng lặng đàn. Tiếng đàn trầm bổng du dương vang lên, mọi người đều thất thần như lạc vào cõi mộng du thiên đàng. Khi hồi thần lại, mọi thứ hóa ra đều trống rỗng. Tất cả những người quan khán đều ngơ ngác tự hỏi mình sao bỗng nhiên đổ dồn về phía này làm gì? Nhìn ra phía trước chỉ có một dãy núi bình dị như bao dãy núi khác. Ngoại trừ có những vầng mây xinh đẹp khác thường bay lơ lửng bên trên bầu trời thì không có gì khác thường. Mọi người từ từ tản đi.
Trên đỉnh núi, trong Ẩn Vụ của Văn Lục, Văn Lục mỉm cười, chắp tay nhìn mọi người nói:
- Đã xong! Trân thành cảm ơn các vị đã tới trợ giúp.
- Lão đại khỏi khách khí…
- Đúng đúng! Chúng ta cũng thu được nhiều chỗ tốt a.
- Ừm! Chúng ta bấy lâu nay trong môn phái đều mũi cao hơn mắt. Hiện tại ra ngoài thấy phong thái của lão đại cùng Thủ Hộ Giả Lê chúng ta mới thấy mình còn kém nhiều. Lão đại không cần khách sáo…
Mọi người đều mang khuôn mặt vui mừng nói. Chuyến này ra ngoài quả nhiên kịch tính gấp nhiều lần so với ở trong môn phái. Hiện giờ bảo họ đi chiến đấu chắc cả đám liền không chút do dự kéo nhau đi cả. Văn Lục cũng cười cười xua tay nói:
- Như vậy đi! Hiện tại ta mời mọi người tới nhà ta chơi, hưởng thụ một cái dằm tháng giêng ý nghĩa. Hơn nữa ta cũng có linh cảm chuyến này đi Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả ắt có biến. Tu thuật giả Đại Việt ta lâu rồi không có tham ra Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả. Chắc chắn lần này đám tu luyện giả kia sẽ liên hợp đánh đòn phủ đầu đối với các tinh anh Đại Việt ta. Cho nên tận dụng thời gian này chúng ta nên diễn luyện một chút binh trận, cho tới đó sức mạnh tổng hợp tăng lên liền cho bọn họ biết tu thuật Đại Việt ta không phải là cục bột muốn nặn thế nào thì nặn.
- Rống…
- Phải! Phải cho bọn chúng biết Đại Việt ta không dễ xâm phạm.
….
Mọi người đều nhiệt huyết hét lớn, tinh thần đầy kích động, hận không thể ngay lập tức diễn luyện trận pháp. Văn Lục cũng hài lòng với sĩ khí của các tinh anh trẻ tuổi. Đang muốn động thân bay về nhà thì chợt “ý” một tiếng. Mọi người ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt của Văn Lục thì thấy ở giữa đền vua Đinh Tiên Hoàng một chùm sáng chiếu thẳng lên trên bầu trời. Quang hoa tụ tập tạo nên một vòng tròn bảy sắc huyền ảo bao phủ toàn bộ khu cố đô. Văn Lục tưởng có pháp bảo kinh thiên xuất thế liền mừng húm. Không ngờ phía sau Hương sát thủ kinh ngạc nói:
- Là Sơn Hồn. Không ngờ Sơn Hồn xuất thế.
(.
Văn Lục cũng biết kiến thức của cô nàng sát thủ này cực kỳ rộng nên tò mò hứng thú hỏi:
- Sơn Hồn? Là cái gì vậy?
Hương chưa kịp trả lời, Na Na đứng bên đã nhanh nhảu nói:
- Cái này Na Na biết. Mọi vật trên đời đều có linh hồn, Sơn Hồn chính là kết tụ tinh hoa vạn năm của đá núi. Lại trải qua nhiều biến đổi, linh khí bào dưỡng mà nên. Na Na đoán trong khu vực đền vua Đinh Tiên Hoàng nhất định có Sơn Hồn thủ hộ. Đại ca nhìn xem, Ai da, cũng không biết nghệ sĩ khắc đá nào lại nhặt được một khối đá có ẩn chứa Sơn Hồn để điêu khắc nên cái Long Sàng ở giữa sân điện như vậy. Quá tốt rồi…
- Hử? Món đồ này thú vị vậy hả. Vậy mau mau xuống thu lấy thôi.
Văn Lục hưng phấn muốn chết. Hắn ham sưu tầm bảo vật, đáng tiếc cho tới giờ vẫn nghèo rớt, ngoài thanh đại đao cùng bộ quần áo sư phụ tặng thì toàn thân trống rỗng không có đồ vật gì gọi là bảo vật hay pháp bảo cả. Đang tính chạy xuống thu lấy đồ vật thì Na Na đã kéo áo lại nói:
- Đại ca không được! Sơn Hồn mặc dù quý giá nhưng đối với chúng ta mà nói tác dụng không nhiều lắm. Điều đặc biệt của Sơn Hồn là mang lại may mắn, xua tan bệnh tật, vận ách của người thường. Nếu người nào được Sơn Hồn đánh giá tốt thì chẳng những công danh, tiền tài, hậu vận đều lên như diều gặp gió. Nhất là điều này không hạn chế riêng ai mà là cho rất nhiều người. Đại ca nên để Sơn Hồn ở đó, để dành cho những người dân thường có duyên. Nếu mai lỡ có người là thiên tài tu thuật giả, Sơn Hồn cũng giúp bọn họ thức tỉnh Mầm Thế Giới. Đây đúng là nhiều việc tốt, tốt hơn nhiều so với đại ca mang nó đi…
Văn Lục nghe vậy tiu nghỉu gật gù:
- Nàng nói phải. Ủa mà sao lúc tới ta không phát hiện ra nhỉ?
Hương đứng phía sau bình đạm nói:
- Có lẽ do cạn kiệt linh khí, Sơn Hồn lâm vào ngủ say. Hiện tại phong ấn bị khai giải, linh khí tràn ngập cố đô, Sơn Hồn cũng hấp thu được nhiều linh khí mà tỉnh lại.
Văn Lục tặc lưỡi:
- Thật đáng tiếc. Ừm! Hương tới