Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 236: Bá Đạo
Nguồn: Tàng Thư Viện
Đám người Văn Lục và năm vị tinh anh trẻ tuổi của Phật Pháp đi lại gần Lệ Phong trưởng lão. Chưa tới nơi đã thấy bên trong dinh thự vang lên tiếng hống ầm ầm, tiếp đó một tiếng quát vang dội vọng ra:
- Kẻ nào càn rỡ dám tới Vô Cực Môn ta gây chuyện. Chán sống rồi hả?
Văn Lục nghe xong liền bật cười. Đám người tiên ma đạo tu chân chuyên môn có cái món quát tháo ầm ĩ này. Bất kể đối phương mạnh yếu ra sao, cứ quát lấy uy cái đã. Cũng bởi vì chuyện này mà bao nhiêu môn phái trêu trọc phải mấy lão quái vật liền bị “xóa sổ”. Bất quá dường như không môn phái tu chân nào sợ việc này cả.
Các thế lực tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả đều được phép cử ra ba vị trưởng lão đi cùng đoàn tinh anh, Vô Cực Môn cũng không ngoại lệ. Từ trong cánh cổng của dinh thự, ba vị trưởng lão cùng hơn bốn mươi vị tinh anh trẻ tuổi mặt mày giận dữ ầm ầm đổ ra.
Phải nói rằng mấy lão “bất tử” trong tiên đạo của tu chân môn người nào cũng tiên phong đạo cốt, anh khí bừng bừng. Nếu không phải do bọn họ khoác trên mình trang phục Trung Hoa cổ thì e rằng mọi người lầm tưởng bọn họ là người của Thánh Quang. Một lão già mặc trang phục võ thuật, eo thắt đai đỏ vừa ra nhất thời ngẩn người. Bên trong còn có thể nổi giận chứ vừa ra ngoài lão liền như quả bóng xì hơi. Những người trước mặt gây cho lão áp lực quá lớn khiến cho trán lão đã lấm tấm mồ hôi. Chưa nói tới ba người cao tuổi đang đứng phía trước làm lão run rẩy, chỉ riêng đám tinh anh trẻ tuổi phía sau cũng đủ làm lòng tin đưa môn phái vào trong tốp mười của Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần này liền tan thành mây khói. Lão già vội khom người cung kính hỏi:
- Các vị! Ta nghĩ hai bên chúng ta không có thù oán a. Phải chăng có hiểu nhầm gì ở đây?
Lệ Phong trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, khuôn mặt hiền từ khiến cho người ta có cảm giác gần gũi. Bất quá đối với đám người Văn Lục thì đều biết rằng trạng thái này của Lệ Phong trưởng lão chính là có người sắp bị “lột da” a. Quả nhiên… Lệ Phong trưởng lão ngừng vuốt bộ râu dài vừa cất tiếng liền khiến đám người Vô Cực Môn tức hộc máu:
- Hiểu nhầm? Chẳng có hiểu nhầm gì ở đây cả. Trong thời hạn một tách trà, ta không muốn nhìn thấy bóng người nào của môn phái các người ở đây cả.
- Ngươi… ngươi….
Vị trưởng lão Vô Cực Môn tức đến run rẩy người, tay chỉ chỉ Lệ Phong trưởng lão mà lắp bắp:
- Ngươi thực sự muốn gây rối ở đây phải không? Ngươi có biết gây sự ở Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả hậu quả thế nào ngươi biết chứ?
Lệ Phong trưởng lão vẫn bộ dạng tiên phong đạo cốt vuốt râu nói:
- Hậu quả gì ta cóc cần biết. Các ngươi đã lãng phí một phần năm thời gian của mình rồi.
Ba vị trưởng lão Vô Cực Môn biết thực lực mình không bằng người một bụng nộ hỏa cũng không dám phát tác. Bất quá đám tinh anh tuổi trẻ khí thịnh phía sau thì không có định lực tốt như vậy. Một người trung niên bước ra giận dữ nói:
- Sư phụ! Bọn chúng muốn đánh liền đánh cho bọn chúng biết chữ “tử” viết thế nào. Lại dám tới trước cửa Vô Cực Môn ta mà càn quấy, thật là muốn chết mà.
Nói xong còn chưa đợi vị sư phụ đang bừng bừng lửa giận phía sau phản ứng, người trung niên nọ liền quay sang phía đám người Văn Lục nói:
- Một đám không biết sống chết là gì? Chúng ta không đi thì làm gì được chúng ta. Có giỏi thì đi vào thử, ta xem xem ai cho các ngươi cái gan này?
“Thôi xong!” Ba vị trưởng lão Vô Cực Môn mặt đều như tro tàn. Quả nhiên Lệ Phong trưởng lão cười ha hả nói:
- Không biết tự lượng sức mình…
Chưa nói xong đã thấy Vân Trọng hùng hùng hổ hổ đi lên cung tay nói:
- Trưởng lão! Mấy tên này không đáng để cụ nhọc mình. Để cháu lên cho bọn họ một bài học!
Nói xong liền khua khua song phủ khiến không gian nhộn nhạo một trận, làm đám tu luyện giả đang quây bên ngoài xem náo nhiệt một trận đổ mồ hôi lạnh. Lệ Phong trưởng lão gật gù tán thưởng. Người như Vân Trọng chính là một tên “chân đất” đến không thể chân đất hơn. Những người thật thà chất phác như vậy đều được các tiền bối thưởng thức coi trọng. Vân Trọng vừa ra cả đám Vô Cực Môn liền đứng ngây ra như trời trồng không tài nào nhúc nhích.
Đứng ở phía trước Văn Lục, Diệu Liên, Diệu Trường hai vị trưởng lão cảm thán:
- Tên nóng nảy râu dài này lại lên cấp rồi. Lực lượng thế giới của hắn lại mạnh lên không ít. Hai chúng ta hiện tại có liên thủ cũng không đủ gãi ngứa cho hắn a.
- Đúng vậy! Không ngờ cùng một thế hệ mà tu vi cách nhau xa quá.
- Nhìn coi! Sắp có kịch hay để xem rồi.
Vân Trọng tỉnh bơ đi qua đám người Vô Cực Môn tiến tới cánh cổng dinh thự. Đám người Vô Cực Môn đứng bên ngoài vừa thẹn vừa giận lại vừa sợ hãi. Không ngờ ngoài con mắt ra thì ngay cả một ngón tay bọn họ cũng không thể động đậy bảo sao đám người hoảng hốt như vậy.
Mỗi một dinh thự liền có một đại trận bao phủ khiến cho không gian mở rộng. Tác dụng khác của đại trận chính là ngăn cản sự thăm dò của người khác. Nghe nói ngay cả cao thủ không gian giả cấp ba cũng không cách gì dùng linh thức để quan sát tình huống bên trong. Vân Trọng tới cánh cổng liền vươn tay vén tấm rèm che ở trước cổng để đi vào.
Vừa thò tay vào bên trong, Vân Trọng “ý” lên một tiếng.
“Cái gì vậy ta? Mềm mềm… ừm… như có dòng điện chạy qua tay. Cảm giác này… ừm… con bà nó quả là… thích”
Bóp… bóp…
“Cái gì tròn tròn mềm mềm vậy ta?
Thoáng ngẩn người, tiếp đó hai bên đều vang lên hai tiếng hét kinh hãi.
- A! Tên khốn nào sờ mó bổn cô nương? Ngươi chết chắc rồi! Ta muốn băm ngươi thành trăm ngàn mảnh…. a a…
Mà bên đây là:
- Thôi xong! Ô hô… Đời