Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 237: Va Chạm
Nguồn: Tàng Thư Viện
Từ lúc đoàn người Văn Lục tới Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả đến lúc đại hội khai mạc còn cách ba ngày. Trong ba ngày này, các vị trưởng lão của các thế lực sẽ tụ họp để thương thảo việc tổ chức đại hội. Trong khi đó đám tinh anh trẻ tuổi lại cực kỳ nhàn hạ không có việc gì làm. Văn Lục vừa tới đã chui vào trong phòng tu luyện khiến tổ đội quái vật số mười hai đành buồn bực ở lại trong dinh trận. Mà khu vườn bên ngoài căn phòng, cô bé cái bang với ánh mắt u buồn chốc chốc lại nhìn cánh cửa phòng của Văn Lục mà thở dài. Nhìn vẻ tiều tụy của nàng khiến cho cả đám tinh anh tu thuật Đại Việt đau sót trong lòng. Đáng tiếc đây là truyện tình cảm của nàng với Văn Lục bọn họ cũng không giúp được gì. Cho tới giờ cô bé cái bang vẫn không biết tại sao Văn Lục bỗng nhiên trở nên ghét nàng như vậy? Lần đầu biết yêu của người con gái lại gặp tình huống này khiến trái tim nàng như bị hắn bóp nghẹt.
Nhóm người Kiệt Hào cũng lặng lẽ xếp bằng ngồi tu luyện. Duy chỉ có Na Na và Hương sát thủ là theo nhóm “con gái” đi dạo xung quanh khối thạch bích khổng lồ lơ lửng đó. Vừa đi chưa được bao xa, đám người Na Na liền thấy hơn ba mươi thanh niên tuấn tú từ phía đối diện đi tới. Trong nhóm thanh niên này có đủ các loại trang phục kỳ quái. Hiển nhiên đây là một tổ hợp không phải chỉ có người của một thế lực.
Ở Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả không cấm các tinh anh trẻ tuổi so đấu. Những thế lực mạnh thì chỉ mong sao đám đệ tử càng gây chuyện càng tốt, càng nâng cao sĩ khí của bên mình càng được trọng thưởng. Các thế lực trung bình thì miễn hai bên ẩu đả không phải mình, bọn họ càng khoái “tọa sơn quan hổ đấu”. Theo họ thì càng chết bớt càng tốt, cơ hội để vươn cao càng nhiều. Trong khi đó phản đối nhiều nhất cái quy định các đệ tử được tự do “thảo luận” này chính là các thế lực yếu thì lại “phát âm không ra tiếng”, tiếng nói không có chút xíu trọng lượng.
Đám tinh anh của các thế lực nghe nói tới tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt thì đã ngứa chân ngứa tay lắm rồi, trong khi đó đám nam đệ tử tu thuật thì đều học theo Văn Lục cắm đầu vào tu luyện. Bọn họ không biết hình thức thi đấu ở kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần này thế nào. Tuy nhiên cứ nhìn “lão đại” trâu bò như vậy vẫn cố gắng tu luyện khiến bọn họ chẳng còn tâm trạng nào mà đi dạo. Kết quả là đám thanh niên kia không tìm được nam đệ tử nào của tu thuật giả Đại Việt mà “thảo luận võ thuật”, đành phải chặn đường đệ tử nữ.
Hương mặc dù tính tình nóng nảy nhưng đi theo Văn Lục một quãng thời gian, tính tình của nàng cũng thu liễm lại ít nhiều. Không muốn dính vào phiền phức, nàng đang tính kêu mọi người trở về thì đám thanh niên đã nhanh chóng quây lại thành vòng tròn, ánh mắt như lang, như sói nhìn chằm chằm thân hình các đệ tử nữ tu thuật giả Đại Việt.
Chưa đợi Hương mở miệng mắng người đã thấy một tên công tử mặc một chiếc áo trắng cổ trang, tay phe phẩy chiếc quạt bước lên khom người nói bằng ngôn ngữ địa cầu:
- Kẻ hèn này tên là Vương Thập Lăng. Do ngưỡng mộ sắc đẹp của các nàng đã lâu nay mới có dịp gặp mặt. Quả là hạnh ngộ, hạnh ngộ. Hi vọng các nàng cho Lăng mỗ được làm quen a.
Ngôn ngữ địa cầu là ngôn ngữ do các thế lực thống nhất soạn ra. Do các thế lực đều ở các vùng miền khác nhau của địa cầu, ngôn ngữ cũng bất đồng, không thể lúc nào gặp nhau cũng truyền tín hiệu tinh thần để giao tiếp được. Nhất là các đệ tử tu vi thấp kém lại càng không thể làm điều này. Bởi vậy một loại ngôn ngữ chung cho các thế lực ở địa cầu được các trưởng lão nghiên cứu hình thành rồi cùng phát triển phổ biến. Điều này tiện lợi cho tất cả các bên, hơn nữa lại chẳng động chạm gì tới ngôn ngữ của thế lực nào cho nên cũng chẳng thế lực nào phản đối.
Vương Thập Lăng vừa dứt lời, người thanh niên mặc trang phục võ thuật màu đen tuyền bên phía cánh trái liền hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đám người tiên đạo chỉ là một đám “miệng nam mô, bụng một bồ dao găm”. Nếu đã muốn thì tốt nhất cứ bắt lấy. Còn phải khúm núm cái rắm a.
Vương Thập Lăng nghe vậy khuôn mặt giận dữ chỉ vào người thanh niên mặc võ phục màu đen nói:
- Ma Lang! Người khác sợ ngươi nhưng ta không có sợ nha. Có giỏi thì ra đấu tay đôi, đừng đứng đó mà “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”.
- Quân tử? Ha ha… cười chết ta mất. Nếu ngươi là quân tử thì lão tôn đây đã là thánh, là thần của bọn bay rồi. Đứng đó mà khoác lác không biết ngượng. Người ma môn chúng ta muốn cướp chính là nói cướp, muốn giết chính là giết, không có lằng nhằng như đám “quân tử dởm” các ngươi.
Bên cạnh Ma Lang, một người toàn mặc đồ đỏ chói lọi như màu máu, mở hai con mắt thâm quầng, cười ha hả:
- Nói phải! Ngươi nói phải lắm, rất hợp với Huyết Tộc ta. Ai đáng tiếc, nếu ngươi sinh ra ở Huyết Tộc, nhất định chúng ta sẽ là một đôi song hùng rồi. ha ha…
Vương Thập Lăng nghe vậy nói:
- Phi! Một đám hút máu người mọi dợ, một đám giết người không chớp mắt đòi làm “song hùng”?
Thanh niên Huyết Tộc và Ma Lang nghe vậy cũng không phật ý mà cười ha to phấn khích:
- Người? Những kẻ yếu kém đó chẳng qua chỉ là thức ăn, là gia súc của bọn ta thôi. Ha ha… được chúng ta để ý tới đã là phúc khí của bọn chúng rồi.
Nghe người thanh niên Huyết tộc nói vậy, đám tinh anh đi cùng phía sau đều nhao nhao đồng ý.