Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 247: Linh phù truyền tống
Nguồn: tangthuvien
Nghe bên dưới thung lũng đám người Phi Thiên Môn hò hét Văn Lục bật cười. Trước giờ đã nghe nhiều về việc người dân Trung Quốc chuyên môn “nhận vơ” những văn minh văn hóa của dân tộc khác về ình. Không nghĩ tới đám người tu chân còn vô sỉ hơn gấp vạn lần so với những người dân thường. Ba người Hồng Hà đứng bên cạnh thì không biết cái đốm sáng to như tòa nhà ba tầng đang thét gào công kích kia là thứ gì, nhưng dựa vào linh thức mạnh mẽ Văn Lục hoàn toàn có thể “nhìn” xuyên qua đám quang mang để nhận rõ vật bên trong. Không sai, bên trong đúng là một loại linh thú, chỉ là ngoại trừ việc nó có bốn chân ra thì chẳng có điểm nào giống linh thú kỳ lân mà tu chân giới thường tôn sùng cả.
Con vật khổng lồ trước mắt có hai “cây” sừng dài như hai thanh lợi kiếm uốn cong cong về phía sau. Nếu chiếu theo độ vuông góc với mặt đất thì chỏm của hai cây sừng vừa ngang bằng với mông của nó. Linh thú này có cái miệng chín phần giống với miệng của chúa sơn lâm, lại có một dọc bờm rậm rạp chạy dọc từ trên đỉnh đầu, dọc theo sống lưng và chạy ra tận sau chỏm đuôi. Toàn thân con vật đều mang màu tím, kết hợp với quang mang sáng lòa ở bên ngoài trông thật uy vũ.
Đáng tiếc nó dường như vẫn còn là một con linh thú ấu thể, trình độ chiến đấu cực kỳ kém cỏi. Bên thanh đại kiếm nào chém nó, nó liền phẫn nộ quay sang công kích. Lợi dụng điểm này, những tinh anh của Phi Thiên Môn thay phiên lần lượt công kích khiến cho dù có sức mạnh khủng bố con vật công kích lung tung đã lâm vào tình trạng suy yếu.
Bất quá cả một đám đệ tử bên phía tinh anh Phi Thiên Môn giờ này cũng mặt mày tái nhợt, hiển nhiên tiêu hao không nhỏ.
Bên trên đỉnh núi ở phía tây thung lũng, bốn người Văn Lục vẫn yên lặng quan sát. Mọi người đều chưa có chắc chắn mục đích của tinh anh Phi Thiên Môn là thu phục con linh thú hay đoạt vật gì của nó nên chưa vọng động ra tay.
Chỉ là vừa lúc này dị biến phát sinh. Từ dưới mặt đất bỗng nhiên nhô lên một cái đầu, tóc tai dựng đứng, khuôn mặt ngố ngố. Cái đầu nọ còn chưa kịp chui hết ra khỏi mặt đất thì liền lãnh đủ một luồng “kiếm khí lạc đàn” do hư kiếm khổng lồ của trận pháp bên trái phát ra. Văn Lục vừa nhìn thấy vậy mặt mày khẽ đổi, kia chẳng phải Vân Trọng sao? Tên dở hơi này lại chui vào giữa cuộc chiến của Phi Thiên Môn và linh thú nọ vậy?
Vừa rồi Hương sát thủ truyền tin Vân Trọng ở gần khu vực Văn Lục và đám người Hồng Hà, Văn Tốn đang đứng. Do vậy nàng liền để cho hắn chạy tới hội tụ với Văn Lục.
Vân Trọng to xác trông ngô ngố nhưng vẫn tinh ý hơn cái tên Hồng Hà nhiều. Tốc độ của hắn trên mặt đất quả là rùa bò chỉ tổ thu hút linh thú kéo tới. Trong khi đó Vân Trọng lại tu luyện thổ thuật cho nên hắn chọn phương pháp độn thổ đi dưới mặt đất, vừa tránh được đại đa số linh thú lại vừa tận dụng thổ lực lượng khiến cho hắn đi nhanh gấp nhiều lần so với chạy bộ trên mặt đất.
Tuy nhiên Vân Trọng vừa vui mừng xác nhận được đã đến chính xác vị trí của lão đại, hớn hở chui lên. Kết quả hắn lãnh đủ một đập khiến sao bay đầy trời, tối tăm mặt mũi. Cũng may đây chỉ là một tia lực lượng bị lạc ra nếu không lãnh đủ luồng hư kiếm khổng lồ kia thì chí ít cái đầu tóc dựng đứng của hắn cũng bị cạo trọc. Tuy nhiên một đòn vừa rồi cũng đủ làm Vân Trọng nộ khí sung thiên, phun ra một ngụm nước bọt, Vân Trọng hét lớn:
- Oa nha nha! Đứa nào dám tập kích lão tử?
Quanh thân Vân Trọng bùng nổ khiến đất cát cùng tro bụi ầm ầm tỏa ra bốn phía khiến cả linh thú lẫn tinh anh Phi Thiên Môn đang giao chiến lấy làm kinh hãi vội vã thu về hai đầu thung lũng.
Vân Trọng to xác đứng lơ lửng cách mặt đất hai mét, hai tay khua khua song phủ trừng mắt hết nhìn linh thú phía sau lại nhìn tinh anh Phi Thiên Môn trước mắt. Vân Trọng đưa linh thức vào trong cây tiểu kỳ liền phát hiện lão đại đang ở ngay sát cạnh nên dù có cả đám tinh anh của Phi Thiên Môn cũng không chút nào e ngại quát:
- Đám người khốn khiếp các ngươi vừa đánh lên đầu anh hử? Gan đúng là to bằng trời mà. Tên nào vừa động thủ liền lăn ra đây, nếu không đừng trách anh mày ác.
Vân Trọng bộ dạng hung thần đằng đằng sát khí khiến cho nhiều tinh anh Phi Thiên Môn không khỏi chột dạ. Duy chỉ có người thanh niên nãy giờ vẫn thảnh thơi chỉ huy vừa nghe Vân Trọng nói liền cau mày bước lên phía trước chỉ vào mặt Vân Trọng mà quát:
- Tên ranh con từ nơi nào tới đây náo loạn. Coi Phi Thiên Môn chúng ta là hình nhân chắc, muốn nắn thế nào thì nắn sao? Tất cả kết trận, đánh chết hắn cho lão tử, trên người tên này hẳn không ít bảo bối đâu.
Lời tên thanh niên vừa dứt, năm mươi chín người còn lại đồng loạt kết trận, hai thanh hư kiếm khổng lồ chiếu thẳng lên trời, uy áp mười phần làm Vân Trọng cũng không khỏi giật mình.
Dựa vào uy áp mà hai thanh hư kiếm khổng lồ tỏa ra thì ít nhất lực lượng này của mỗi thanh cũng phải từ cấp tám sơ cấp trở lên. Vân Trọng dù có da thô thịt dày cũng khó lòng chiến đấu với hai thanh linh hoạt thay phiên công kích như vậy. Bất quá không đợi Vân Trọng lúng túng, bên cạnh hắn thình lình xuất hiện bốn người khiến đám tinh anh Phi Thiên Môn đang muốn ra tay chợt phải dừng lại.
Với linh giác mạnh mẽ của cả đám người bọn họ mà bốn người này vẫn đi vào đây thoải mái như vậy