Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 248: Hồng Hà Đen Đủi
Nguồn: tangthuvien
Ngay từ lúc đầu phát hiện ra đội hình đầy đủ cả sáu mươi người của Phi Thiên Môn Văn Lục đã thoáng giật mình. Người đứng đầu của Phi Thiên Môn cũng chính là tên thanh niên mặc hoa phục màu đỏ kia nếu muốn so sánh tu vi thì cũng chưa chắc bằng với người yếu nhất trong đội hình tinh anh của tu thuật giả Đại Việt. Như vậy những người này làm cách nào chỉ trong vòng một giờ đồng hồ liền tụ tập lại một chỗ. Không những thế còn đủ thời gian bày kết giới để giam hãm linh thú vương kia. Ngay cả với sức mạnh của đội tinh anh tu thuật giả Đại Việt cũng vô phương tụ họp với tốc độ nhanh như vậy. Nhưng mà với đội hình yếu đuối như thế bọn họ vẫn tập hợp đầy đủ và nhanh chóng. Điều này nói lên đám tinh anh Phi Thiên Môn ắt hẳn phải sử dụng ngoại vật nào đó.
Thông qua thăm dò não hải, từ trí nhớ của người thanh niên, Văn Lục tìm ra đáp án, chính là những lá phù trên tay. Những lá phù này gọi là “linh phù truyền tống”, được chế tạo dựa trên quy tắc không gian của không gian Ngũ Hành. Quy tắc không gian này theo tu chân giới thì được gọi là thiên đạo, chính xác là một phần của thiên đạo. Cũng giống như Công Pháp Đồ Án của người Đại Việt cổ, cái linh phù này cũng chỉ có tác dụng khi sử dụng trong không gian ngũ hành, nếu đem ra không gian hoặc giới khác thì chúng lập tức trở nên vô dụng.
nguồn
Nhưng mà Địa Cầu Đại Hội Giới này hiển nhiên được sinh ra từ không gian Ngũ Hành, do vậy nó cũng mang quy tắc của không gian Ngũ Hành. Bởi vậy ngoại trừ giảm đi nhiều công năng nhưng đại loại tác dụng chính của nó vẫn tồn tại hiệu quả.
Linh phù truyền tống đúng như tên gọi chính là dùng để di truyển một hoặc tối đa ba người tới địa điểm xác định. Ngay từ khi thượng giới của Địa Cầu Đại Hội Giới mở ra, các đại môn phái đã tìm cách nghiên cứu để khai thác triệt để những thiên tài địa bảo trong đó. Nhất là mấy kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả gần đây, các phương pháp, mánh lưới đều ầm ầm được “phát minh” chẳng hạn như cái gọi là linh phù truyền tống này.
Thử tưởng tượng xem, chỉ cần mỗi người mang trên mình một tấm linh phù, chỉ cần vừa đặt chân vào tới thượng giới Địa Cầu Đại Hội Giới là lập tức năm mươi chín người có thể truyền tống tới địa điểm của người còn lại. Ví dụ như đệ tử tinh anh Phi Thiên Môn trước mắt, bọn họ cũng được truyền tống ngẫu nhiên, không cố định. Vừa vào trong thượng giới, bọn họ liền xác định người ở gần mục tiêu cũng chính là gần thung lũng hiện tại nhất, năm mươi chín người còn lại đơn giản là truyền tống tới vị trí của người này… sáu mươi người liền tụ họp…
Đây phải nói là sáng kiến cực kỳ hữu hiệu, sáng kiến này phá tan luôn cái tác dụng trọng đại là truyền tống ngẫu nhiên của truyền tống trận của Địa Cầu Đại Hội Giới. “Trên có quyết sách thì dưới liền có đối sách” quả nhiên không có sai. Đương nhiên đệ tử tinh anh Phi Thiên Môn muốn làm được điều này thì cần phải có một sự trợ giúp từ pháp bảo khác. Hương sát thủ có những cây tiểu kỳ thần diệu có thể xác định được vị trí mọi người cùng hình thành sơ bộ bản đồ của thượng giới thì bọn họ đương nhiên cũng có. Tu chân giới gọi vật này là la bàn.
Sáu mươi đệ tử Phi Thiên Môn trước khi truyền tống vào trong thượng giới sẽ được phát ỗi người một số tấm truyền tống phù cùng một chiếc la bàn. Trải qua nhiều cuộc khai thác Địa Cầu Đại Hội Giới, trên la bàn của các thế lực đã vẽ chi tiết bản đồ địa hình của thượng giới rồi, chỉ cần vừa truyền tống vào, trên la bàn lập tức hiện lên các đốm sáng trên bản đồ đánh dấu vị trí của các thành viên trong tổ. Như vậy chỉ cần xác định được ai ở gần mục tiêu nhất thì lập tức cả đội sẽ tập hợp.
Cũng tương tự như linh phù truyền tống cùng la bàn của tu chân giới, còn một số phương pháp để tập hợp do các thế lực khác sáng tạo ra, duy chỉ có tu thuật giả Đại Việt là do rất lâu không tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả cho nên thông tin bị hạn chế nhiều. Hơn nữa các trưởng lão cũng tin tưởng những đệ tử tinh anh của mình sẽ biết khó khăn mà vươn lên, trải qua thử thách mới trở nên cường đại, bởi vậy cứ úp úp mở mở không rõ ràng làm đám người Văn Lục rơi vào tình huống này.
Phía sau Hồng Hà thấy Văn Lục và Vân Trọng thuần thục làm công việc “thu dọn” chiến trường như vậy thì hâm mộ không thôi. Ngứa chân ngứa tay, nhìn ngang nhìn ngửa, Hồng Hà liền sáng mắt.
“Ở sâu phía trong chẳng phải còn một con linh thú bị thương sao? Ta đây thu dọn nốt.”
Vừa nghĩ xong, dưới chân liền như có lò xo, Hồng Hà bật nhảy vút lên trên cao, thoáng chốc đã chạy tới cuối thung lũng. Con linh thú bị thương nặng đã thu nhỏ thân hình chỉ bằng một lão hổ nằm thở thoi thóp ở cạnh một khối đá. Vừa nhìn thấy con vật uy vũ xinh đẹp như vậy Hồng Hà cười ha hả:
- Oa! Chú mày tu vi không tệ, hoành tráng giống y chang ta…. Làm tọa kỵ cho ta là vừa xứng.
Văn Tốn cùng Thanh Nhàn cũng bay theo, vừa tới gần nghe hắn “tự sướng” như vậy thì đều bĩu môi khinh bỉ. Thanh Nhàn là nữ tử thấy con vật xinh đẹp tỏa ra quang mang màu tím như vậy, lại nhìn vết thương toang hoác trên lưng thì mềm lòng. Duy chỉ có tên không tim không phổi Hồng Hà mặt vẫn hề hề lon ton chạy tới tính lúc nó còn suy yếu ký kết khế ước chủ tớ.
- Ngoan! Nằm im nghe không. Phản kháng là ta cắt tiết làm món giả cầy à nha.
Đưa tay cắn một cắn vào đầu ngón trỏ phải, Hồng Hà từ phía sau con linh thú đi lên phía đầu vươn tay tính thi triển khế ước tới con linh thú.