Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 263: Thực Thảo Thú(2)
Nguồn: tangthuvien
Không đợi cho Bạch Y Công Chúa và Văn Lục “tình chàng ý thiếp” hai phiến lá khổng lồ to như hai chiếc sân bóng rổ bị đánh bật ra đã quay trở lại. Tốc độ “đập lá” như vậy thật nhanh tới ghê người, chẳng qua vừa nãy đánh lén Văn Lục còn được, hiện tại hắn biết khôn thả ra linh thức, ngay khi phiến lá động Văn Lục đã biết nên tránh về phía nào rồi.
Cuộc chiến với “quái vật” sảy ra quá nhanh, bên phía đám đệ tử thánh quang và phật môn ngoại trừ mấy kẻ nhanh chân lúc đầu thì hiện tại vẫn còn nhiều đệ tử lục tục chạy tới. Những người tới sớm thì không buồn nói đến, cả đám mặt vàng như nghệ run rẩy trừng mắt nhìn vào phía trung tâm khu vực “tử thần”. Những người vừa mới tới còn chưa biết ất giáp gì tất cả nhìn thấy đám người Văn Lục bị ngăn trở lại hơn nữa dáng vẻ vô cùng chật vật thì đều mở cờ trong bụng. Thậm chí bên phía đệ tử thánh quang còn có tên muốn lấy lòng thánh nữ, tay phải vung kiếm đứng lên trên cùng, mười phần anh khí ngút trời quát lớn:
- Đám tặc nhân vô sỉ, mau trả lại ngọc bài cho Thánh Quang vinh diệu, nếu không chờ đón nhận sự tảy rửa dơ bẩn của đức chúa đại năng đi!
Chấp Không và thánh nữ còn đang bị sốc, trong đầu vẫn còn in rõ hình ảnh người thanh niên hai tay nâng cả phiến lá khổng lồ, vừa nghe thấy tiếng quát của tên đệ tử nọ cả hai đều biến sắc. Bên đệ tử phật môn cũng đâu chịu kém cỏi, một đệ tử phật môn có Bạch Liên Bảo tám cánh đang bay xung quanh hùng hổ bước ra. Tên này tu vi chỉ kém Chấp Không một bậc, nhưng tu luyện thiên về phòng thủ cho nên chạy chậm hơn những người khác. Tên đệ tử này vừa mới há miệng “a di đà..” liền bị Diệu Thiện đứng phía sau giơ tay che kín miệng. Hắn tức giận muốn quay lại giáo huấn Diệu Thiện một phen, tên có tu vi thấp kém này không ngờ dám vô lễ như vậy. Bất quá còn chưa kịp phát tác đã thấy ánh mắt muốn “trừ gian diệt ác” của Chấp Không liền vội vã ngậm miệng lại.
Chấp Không là một đệ tử kinh nghiệm vô cùng phong phú, nếu không hắn đã không được bầu làm người cầm đầu. Ngay khi nhìn thấy Diệu Thiện chạy tới sau cùng lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi thì Chấp Không liền có phán đoán chính xác của mình. Diệu Thiện chạy tới sau cùng lại có biểu hiện nhanh nhẹn như vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là hắn có phương pháp nào đó quan sát trận đấu từ xa. Đây là một khả năng vô cùng hữu ích trong Địa Cầu Đại Hội Giới, nếu để tên đệ tử có Bạch Liên Bảo tám cánh kia “tẩn” ột trận chẳng phải là oan uổng sao, sau này ai còn nguyện bỏ sức trợ lực nữa chứ?
Trường hợp thứ hai là Diệu Thiện này vừa nhìn thấy người cầm đại đao đang tránh thoát những cú đập kinh người trong khu vực tử thần kia liền lộ ra vẻ sợ hãi. Nói như vậy có nghĩa là hắn biết người cầm đao là ai, hoặc biết con “quái vật” kia là cái giống gì… điều này cũng có lợi… sau này gặp bất cứ một trong hai tên đều biết mà tránh. Dù sao quái vật kia gây cho Chấp Không cảm giác phi thường nguy hiểm, nhưng kẻ cầm đại đao, áo choàng bay phần phật kia còn nguy hiểm hơn.
- Ngươi biết điều gì sao?
Chấp Không vừa chú ý tình huống chiến đấu trong khu vực tử thần vừa nhẹ giọng hỏi. Diệu Thiện cung kính lễ phép nói:
- Sư huynh, ta nghĩ nên rời khỏi đây.
Chấp Không nghe vậy có chút giật mình, ngón tay khẽ phất, một vòng năng lượng bao bọc hai người:
- Bọn chúng đánh nhau có khả năng lưỡng bại câu thương, lúc đó đoạt lại ngọc bài, tiện thể tiêu diệt luôn đối phương chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao?
Diệu Thiện cười khổ:
- Ta nghĩ khó có khả năng đó lắm.
- Nga! Nói nghe thử coi.
Diệu Thiện liếc nhìn sang phía trận chiến, nhìn thấy Văn Lục vừa mới lách qua khe hở giữa hai phiến lá, tránh thoát trong gang tấc liền khom mình nói:
- Sư huynh! Người thanh niên mặc áo choàng đen kia chúng ta không động vào nổi, ngay cả con quái vật kia ta sợ cũng chẳng trụ được bao lâu.
Chấp Không giật mình kinh hãi nói:
- Không thể nào! Ngươi không thấy hắn vô cùng chật vật sao?
Diệu Thiện lắc đầu:
- Tốc độ nhanh như vậy ta không nhìn ra, nhưng đệ biết người kia không phải là người chúng ta trêu chọc được.
Chấp Không nhìn Diệu Thiện với ánh mắt ngờ vực nói:
- Ngươi không phải thổi phồng quá chứ?
Diệu Thiện lắc đầu cười khổ:
- Sư huynh có lẽ không biết, ở Đại Việt, đại danh của người này đến cả mấy vị trưởng lão cũng phải kính nể. Hắn tên Văn Lục, đội trưởng đội quái vật số mười hai, nghe nói đang làm nhiệm vụ truyền kỳ của Đại Việt, một đường gặp thánh giết thánh, gặp thần giết thần. Những kẻ ám sát hắn toàn trên hắn mấy cấp kết quả vẫn bị diệt gọn gàng, cả tổ đội trở ra không thiệt hại lấy một người. Như thế bọn họ mới được những thanh niên trẻ tuổi tu thuật Đại Việt phong cho danh hiệu tổ đội quái vật số mười hai. Sư huynh nói chúng ta có đối phó được ư?
Chấp Không há mồm một hồi, tiếp đó lắc đầu ngờ vực.
- Thực lực những thành viên của tu thuật Đại Việt ta đã xem qua, quả nhiên ai cũng là cao thủ, ngay cả ta đấu với người yếu nhất cũng khó lòng có đủ tự tin. Nếu để đám thanh niên đó cúi đầu khâm phục thì quả thật là ghê ghớm. Nhưng có người