Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 269: Đại Chiến Cây Điên
Nguồn: tangthuvien
Đang di chuyển với tốc độ cao, bất chợt va đập vào thứ gì cũng đều không có kết quả tốt, nhóm người Lung Quang vừa mệt nhọc lại vừa hao tổn tinh thần, trúng một va đập này cả đám chỉ biết ngán ngẩm thở dài. Hiện tại “nhịp” di chuyển đã bị lỡ, dù có tính toán thế nào cũng khó lòng mà tìm ra con đường an toàn dọc theo cơn sóng màu xanh trên bầu trời. Cơn sóng đầu tiên cả nhóm có thể dựa theo hướng đi của nó mà chọn ra phướng hướng chạy trốn chính xác ình, nhưng nếu để lỡ, thì trăm ngàn cơn sóng phía sau chạy ngang chạy dọc sẽ hoàn toàn làm loạn hướng đi… tới nước đó tất cả chỉ còn cách dồn hết sức mà trống đỡ cho qua ngày. Tuy nhiên hiện trạng trước mắt của mọi người cũng không khả quan cho lắm. Cú va đập vừa rồi ngay như Lung Quang cũng không ngoại lệ, đương trường hộc máu trọng thương. Cả nhóm người uất ức nhìn về nơi vừa bị va đập, không nhìn thì thôi, vừa nhìn cả nhóm đều lông tóc dựng đứng. Chỉ thấy trước mắt một con linh thú có hình dạng giống con vượn đang phì phò thở ra những luồn khói trắng qua lỗ mũi. Điều làm tất cả kinh dị là đầu con vật… đủ để chạm tới những làn sóng xanh đang chạy vù vù trên bầu trời kia. Hai cánh tay như hai đoàn tàu hỏa đầy lực lượng vỗ bùm bụm vào ngực.
Kinh hãi nhưng mọi người đều là tinh anh tu thuật giả, rất nhanh nhìn ra điều khác lạ. Tự lúc mọi người bị va đập đến khi bị đẩy văng ra hơn trăm mét, con linh thú họ nhà “tinh tinh” kia dù tức giận vô cùng nhưng vẫn chỉ đứng một chỗ hậm hực. Nhìn con linh thú lồng lộn một hồi, mọi người mới nhận ra ở mông con linh thú có một vết cắt cực kỳ khủng bố, máu tưới chảy dòng dòng…
Lập tức mọi người hưng phấn lấy lại tinh thần. Quái vật khổng lồ không phải là lần đầu tiên mọi người gặp, chỉ ngại quái vật to lớn lại không sợ công kích. Hiện tại phát hiện ra con linh thú họ nhà tinh tinh kia cũng bị thương như thường thì tất cả lập tức không nói một lời, móc từ trong Mầm Thế Giới ra mấy viên đan dược chữa thương tung vào miệng rồi xếp bằng nhập định.
Trải qua mấy ngày chiến đấu, mọi người đều biết, từng giây từng phút lúc này đều là thời gian vô cùng quý báu. Nếu không khôi phục nhanh chóng đợi cho “cơn điên” của những cây cối trong khu rừng quỷ dị ập tới thì chỉ có nước khóc không ra nước mắt. Không những hại mình mà còn làm liên lụy tới mọi người. Tất cả đều là tinh anh, ai cũng có kiêu ngạo của mình, đều tự giác biết bản thân có ảnh hưởng thể nào đến tổ đội.
“Hống… hống….”
truyện copy từ
Con linh thú khổng lồ như quả núi lớn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay liên tục đập đập xuống làm cát bụi bay mù mịt. Nó vô cùng tức giận với nhóm nhân loại nhỏ bé bỗng nhiên đả thương nó. Chỉ là dù hai lỗ mũi xì đầy khói trắng, nó vẫn chỉ đứng yên một chỗ mà ra sức đập đập đôi bàn tay khổng lồ xuống đất hòng đưa trấn động tới nhóm người đang ngồi kia. Đây có lẽ là một kiểu “khiêu chiến” của linh thú họ nhà tinh tinh.
Nhờ dược lực, cả nhóm người Lung Quang cũng đã khôi phục lại bảy tám phần. Đan dược của các môn phái tu thuật Đại Việt hiển nhiên đã đạt tới “đăng phong tạo cực”, chẳng trách tu thuật giả mộc hệ dưới nhân gian lại ít được coi trọng như vậy.
Mặc dù cả đội đều muốn ngồi khôi phục hoàn toàn nhưng những tiếng rít gào từ xa vọng lại khiến cả nhóm không thể không tỉnh lại. Xem chừng “cơn điên” của khu rừng quỷ dị đã ập tới.
Mọi người đứng thành thế trận, chẳng qua là không di chuyển như lúc trước mà thủ vững một vị trí. Lúc này chạy loạn chỉ tổ “hại người” mà không giải quyết được gì. Cứ đà tiêu tốn đan dược như vậy thì chỉ một hai ngày nữa cả nhóm sẽ lâm vào tình trạng kiệt sức, tinh thần căng thẳng… không mệt chết cũng bị điên mà chết. Một nữ đệ tử tu luyện thủy thuật nhìn con linh thú khổng lồ phía trước khẽ nhíu đôi mày phượng nói:
- Linh thú kia dường như bị cấm chế.
Lung Quang lúc trước tưởng con vật có thể di chuyển thì cả đội phải bỏ mạng tại nơi này. Không nghĩ tới linh thú nọ chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhỏ hẹp nhất định dường như bị cầm tù thì tinh thần cũng thả lỏng. Xem ra hôm nay là cả hai bên bị xui xẻo. Đám người Lung Quang di chuyển với tốc độ quá nhanh nên con vật đang nằm như một dải đồi kia bỗng nhiên ngồi dậy khiến cô nàng tính toán không kịp làm ra phản ứng mới ra tình huống này. Mà linh thú kia cũng nếm đủ xui xẻo, đang yên đang lành tự dưng một bên mông bị cắt sâu tới tận xương… dù tâm tình tốt đến mấy cũng nổi điên huống chi là linh thú bị giam cầm lâu nay?
Cả đội nghe nữ đệ tử tu luyện thủy thuật nói vậy đều chăm chú nhìn lên. Chỉ thấy trên tứ chi của con vật có bốn vật gì giống như bốn cái vòng phát ra hắc mang ảm đạm. Lại nhìn kỹ thì khu vực con vật có thể di chuyển hầu như chỉ giới hạn trong một phạm vi nhỏ hẹp đủ để thân hình to lớn của nó nằm gác từ đầu này tới đầu kia. Có lẽ do bị giam cầm lâu năm ở vị trí này, con vật chỉ có nằm, đứng, ngồi một chỗ mới tạo thành một cái hố nhẵn nhụi như ba bốn cái sân bóng đá như vậy.
Cả nhóm thở phào, đấu với đám “cây điên” đã đủ chết người, lại thêm con vật này nữa thì