Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 270: Lão Quỷ
Nguồn: tangthuvien
Tất cả những cây điên đều đổ dồn về tấn công nhóm người Lung Quang, trong khi đó đám cây điên không cây nào dám đi phạm vào khu vực “ăn, ngủ, nghỉ” của con linh thú họ nhà tinh tinh kia. Phát hiện ra điều này làm hai mắt Lung Quang sáng ngời, ra đòn lỡ mất một nhịp khiến một cành cây như một tia chớp len lỏi xuyên vào trong khiến cả đám người đang kết trận la ó hoảng hốt. Lung Quang một tay vẫn duy trì phun hỏa lực lượng lên bốn lưỡi đao, một tay vội chộp ra thiêu cành cây vừa thò vào thành tro.
Dốc lại tinh thần Lung Quang truyền âm ọi người:
- Di chuyển lại sát khu vực của con linh thú!
Tám người còn lại đều là những người nhanh trí, nhanh chóng hiểu ra vấn đề, trong mắt không giấu nổi vẻ vui mừng. Đương nhiên mọi người cũng không ngốc đến nỗi xông thẳng vào cấm địa của con linh thú, mà đứng cách mép cái hố cư ngụ của nó khoảng hai ba mươi phân, đủ để ứng phó với các tình huống nó gây ra.
Áp lực giảm hẳn…
Lúc trước phải cẩn thận đề phòng, chống đỡ công kích từ bốn phía thì hiện tại phạm vi thu hẹp hơn rất nhiều. Trong khi đó những cây điên kia dường như e sợ điều gì đó không giám bén bảng tới phạm vi hoạt động của con linh thú khổng lồ, cho nên đều dồn đống ở phía trước mặt mọi người.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ lúc đi lạc vào khu rừng quỷ dị. Chỉ cần chống đỡ một hồi chắc “lão đại” sẽ tới giải cứu. Bọn họ lại không nghĩ tới vị lão đại kia tuổi tác cũng chắng lớn hơn họ là bao nhiêu, chắc gì đã giải quyết được vấn đề đau đầu này. Bất quá mọi người đều tin tưởng trong lòng rằng có vị lão đại kia ở đâu, mọi việc liền được giải quyết ổn thỏa.
Còn chưa đợi đám người Lung Quang kịp thả lỏng chuyển đổi trận pháp để giữ sức thì một tiếng cười quái dị không kém sự u ám của khu rừng vang lên phía sau làm cả nhóm lông tóc dựng đứng:
- Cạc cạc! Lâu lắm rồi mới có nhân loại lạc vào U Minh trận của bổn tọa. Cạc… không sai. Tinh huyết mười phần sung túc, nhất định sẽ ngon miệng lắm đây… cạc cac…
Lung Quang đang điều chỉnh mọi người chuyển thế trận nghe giọng nói như u hồn đòi mạng phía sau thì quay phắt lại quát:
- Là ai?
Hắn cũng không thèm lễ phép bởi vì chỉ nghe thoáng qua đã biết khu rừng quỷ dị này là kẻ kia gây ra. Nếu là người tốt bụng thì đã mau chóng thu lại những cây điên đang cuồng loạn công kích kia rồi. Đối với kẻ có tâm hãm hại, mọi lời van xin đều trở thành niềm sảng khoái của đối phương vậy thì há gì phải làm cho hắn thỏa mãn?
Quả nhiên từ phía trái dần dần hiện lên một đám khói đen, một khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn lộ ra. Tiếng nói âm trầm, mang nộ khí lần nữa vang lên:
- Hỗn láo! Từ lúc bổn tọa lập U Minh trận tới giờ chưa có kẻ nào dám láo xược với bổn tọa như vậy. Thiên đường có lối các ngươi không đi, lại bắt bổn tọa phải tiễn các ngươi xuống địa ngục.
Trong kết trận của đám người Lung Quang có hai nữ đệ tử thì một người nhìn thấy điệu bộ như ma quỷ của đám khói đen kia lập tức sợ đến chân tay bủn rủn, mặt mày trắng bệch. Trong khi đó nữ tử còn lại không ngờ vừa xé vạt áo dài quấn vào vết thương chảy máu trên tay vừa hừ lạnh một tiếng:
- Giả thần giả quỷ! Không phải lão già chết tiệt ngươi bị hủy thân xác chuyển sang yêu tu đấy chứ?
Không chỉ đám khói đen sửng sốt mà đám nam đệ tử còn lại cũng choáng váng. Người tu luyện phong thuật mặt mày nhợt nhạt thì thào nói”
- Bà cô ơi! Đừng chọc giận lão ta nếu không càng thảm lắm đấy. Từ từ tìm cách…
Nữ đệ tử không nhanh không chậm nói:
- Sợ cái mông bổn cô nương đây này. Các ngươi không nghe lão già thối tha đó nói muốn huyết tinh của chúng ta sao? Cùng lắm là chết chùm một chỗ…
Cả đám người Lung Quang miệng há to tưởng trừng muốn nhét lọt quả trứng. Cô nàng này quả nhiên cường hãn. Người tu luyện thủy hệ xưa nay thường thường nhu mì hiền dịu, ai ngờ vẫn tồn tại một ngoại lệ như vậy. Chẳng trách lúc trước nàng xung phong nhận chân “chỉ đường”. Người này lâm nguy mà tim không thèm tăng lên một nhịp vẫn bình tĩnh quan sát tình huống một cách kín kẽ như vậy.
Cô gái còn lại run lẩy bẩy ngồi dưới đất kéo kéo quần của cô nàng cường hãn lắp bắp nói:
- Nếu… nếu lát nữa con quỷ đó muốn làm nhục em, chị… chị nhớ giết em trước nha.
- Xì! Đừng kéo nữa tụt quần chị…. Hừ… em đúng là làm mất mặt tu thuật giả. Đứng lên coi nào.
Nàng nói xong giơ cánh tay băng bó ngang dọc kéo cô bé đang run lập cập đứng dậy. Đang lúc mọi người tưởng “lão quỷ” kia nổi khùng, ai ngờ đám khói đen mở cái miệng lớn cười quái dị:
- Cạc cạc… thú vị. Thật là thú vị. Không nghĩ tới tiểu oa nhi này liếc mắt qua liền nhìn ra bổn tọa bị hủy thân thể. Không sao… chỉ cần hôm nay các ngươi cống hiến tinh huyết, cộng với nhiều thiên tài địa bảo bổn tọa sưu tầm mấy trăm năm nay nhất định sẽ tu bổ một cái thân thể mới lợi hại gấp ngàn lần thân thể trước kia. Cạc cạc… tính ra bổn tọa phải cảm ơn các ngươi nha. Để tỏ lòng của bổn tọa, bổn tọa quyết định cho các ngươi chết một cách thoải mái… cạc cạc…
“Vù…”
Lão quỷ còn chưa nói hết câu, trên đầu mọi người đã vang lên tiếng xé gió cắt ngang không khí. Lung Quang biến sắc quát lớn:
- Phòng thủ phía trên!
Cả nhóm không dám chậm trễ vội vàng dồn toàn bộ lực lượng kết thành một lớp màng hình nón trên đỉnh đầu. Kết giới phòng ngự này có mũi nhọn chĩa lên trên sẽ chia đôi công kích của đối phương làm giảm lực lượng dồn lên