Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 285: Đại Thu Phục Sủng Vật
Nguồn: tangthuvien
(.
Vân Trọng và Hồng Hà múa phủ, khua đao chạy xuống. Như hổ vào bầy dê non, tất cả những vật cản đều bị hai người này đập bắn sang một bên, chất thành đống. Giữa lòng thung lũng, bụi bay mù mịt, đến khi cát bụi tan đi cả hai tên linh thú thủ lĩnh đều sợ ngây người, chỉ thấy trái phải hai bên phân biệt hai ngọn núi nhỏ la liệt là vượn và khỉ chất chồng lên nhau.
Tức giận, tinh tinh thủ lĩnh giơ hai tay vỗ vỗ ngực, ngửa mặt lên trời hú lên giận giữ… “không quân” được triển khai. Đáng tiếc, nhìn thấy cành này, Vân Trọng không những không sợ hãi mà còn cười nhạt:
- Trò vặt! Không còn chiêu gì mới à?
Vừa nói xong, trên đầu hai người liền xuất hiện bức tường thổ lực lượng. Những trái nổ mà đội không quân khỉ quẳng xuống liền nổ inh ỏi bên trên đầu, tất cả đều chẳng ảnh hưởng may may tí ti tới hai người bọn họ. Thủ lĩnh vượn cũng phi thường tức giận khi nhìn thấy đội quân vượn “xinh đẹp” của mình bị bôi bẩn lem luốc chất thành đống cho nên đội quân “xạ tiễn” của nàng cũng được phái ra.
Vẫn chiêu cũ, bức tường hệ thổ của Vân Trọng liền chắn lại toàn bộ công kích. Chẳng những thế, Hồng Hà đang buồn bực mình không có chỗ dùng liền tung ra mấy con hỏa xà. Mãng xà hỏa lực lượng thè đầu lưỡi kêu ti ti rồi vọt tới đội quân xạ tiễn của vượn thủ lĩnh. Đám quân này vừa bị hỏa bén lên bộ lông trắng muốn thì đều khóc ré lên chạy còn nhanh hơn thỏ, để mặt vượn thủ lĩnh ngơ ngác đứng lẻ loi một mình tại trận.
“Hú hú…”
Tinh tinh thủ lĩnh nhìn thấy cảnh này giơ hai cánh tay lên vỗ vỗ ngực, bất quá tiếng hú uy thế ban đầu giảm tới chín thành… té ra là muốn chạy. Lệnh thu quân vừa ban ra, “đống khỉ” chất cao liền nhốn nháo vội vã bò xuống ù té chạy. Vân Trọng đang hưng phấn vươn hai tay lên trời, hận đời vô đối:
- Như thế nào là một địch cả ngàn quân, thế này chính là một địch vạn quân. Như thế nào là oai phong, thế này chính là oai phong…
Hồng Hà thấy đội quân linh thú hai bên sắp lủi hết trong khi tên to xác bên cạnh vẫn còn đang tự sướng thì tức giận sút cho Vân Trọng một sút, miệng quát lớn:
- Còn đứng ngây người ra đó. Bọn chúng chạy hết rồi kìa…
Vân Trọng tỉnh người vội vã nói:
- Thế thì mau mau tóm lấy hai tên thủ lĩnh. Ngươi bắt con vượn đó, ta túm con tinh tinh kia.
- Lão đại bảo bắt sống đó, đừng có mà đập chết.
- Hiểu…
Nói đoạn hai tên gầm lên chia làm hai hướng phóng đi, hai tên linh thú thủ lĩnh rối rít quất thú cưỡi chạy chối chết. Hai linh thú thủ lĩnh này không biết có phải thông minh quá bị thông minh hại, hay là do cuống quá không bày mưu tính kế được gì mà nhất quyết không chịu bỏ rơi thú cưỡi của mình. Trong khi đó thú cưỡi của cả hai bên cao lắm cũng chỉ đạt linh thú cấp ba cấp bốn, như thế nào có thể chạy thoát khỏi ma trảo của hai tên cuồng chiến?
Chẳng mấy chốc Vân Trọng và Hồng Hà đều áp sát mục tiêu của mình. Lại do thói quen “điều binh khiển tướng” trong lúc nguy nan, cả hai vẫn không quên hò hét điều khiển binh sĩ của mình tức thì lâm vào thế hạ phong.
Cũng may dù sao bọn chúng vẫn là linh thú vương, trí tuệ quả thực không tồi, rất nhanh lấy lại tinh thần, trở về trạng thái chiến đấu bổn nguyên của linh thú. Tinh tinh vươn vai hú lên quái dị, toàn thân lập tức cao lên tới hơn ba chục mét, hai cánh tay lực lưỡng chụp tới Vân Trọng.
Tên to xác Vân Trọng cũng không phải tay mơ, hai tay nắm chắc đại phủ song lưỡi bổ chéo. Một hư ảnh đại phủ khổng lồ như phá không bật ra từ tay hắn:
- Oanh…
Va chạm kịch liệt đẩy văng cả hai tên sang hai phía. Đây thuần túy là so đấu lực lượng cho nên Vân Trọng trở nên yếu thế bị đẩy đi xa hơn. Tinh tinh thủ lĩnh thấy vậy mừng rỡ, hóa ra nhân loại này cũng không quá khủng bố. Tự tin tăng lên, tinh tinh thủ lĩnh vươn hai tay vỗ vỗ ngực, ngửa cổ lên trời hò hét một trận.
Vân Trọng đang bị đẩy văng ra xa nhìn thấy cảnh này tức giận đập hai tay lên mặt đất. Tức thì một viên đất to lớn như một thùng contaier bắt ngược lên đập vào mặt con tinh tinh khổng lồ làm hắn lập tức ngậm miệng lại. Mặc dù viên đất to lớn, uy thế mười phần nhưng thuần túy chỉ là đất cho nên chỉ đập cho con tinh tinh một trận tối tăm mặt mũi. Đồng thời dưới chân linh thú tinh tinh mọc lên hàng loạt mũi nhọn bằng thổ lực lượng, xuyên cho tên tinh tinh này kêu oa oa nhảy lên trên cao. Vân Trọng cười khoái trí, dưới chân mặt đất cuộn lên như làn sóng, đẩy văng hắn về phía trước, tốc độ không kém gì chiêu hỏa bạo của Hồng Hà. Bất quá còn chưa đợi hắn vung đại phủ chém tới, tên tinh tinh to xác trên không đã giơ hai tay cao quá đầu, miệng kêu chi chi loạn một hồi. Vân Trọng ngẩn người tiếp đó buồn bực mắng một câu;
- Con bà nó! Từ lúc nào linh thú cũng biết đầu hàng vậy. Tên to xác này đúng là không có nghĩa khí.
Chưa đánh đã tay, đối thú đã giơ cờ trắng, Vân Trọng khó chịu quay lại trận chiến đối diện hi vọng được khoa chân múa tay một hồi. Đáng tiếc Hồng Hà so với hắn còn buồn bực hơn. Hắn vừa mới tung ra một hỏa xà, đốt cháy có vài sợi lông trắng của con vượn thủ lĩnh, nó đã kêu oa oa, nước mắt tùm lum đầu hàng không chút suy nghĩ. Xem ra bộ lông trắng đẹp của nó còn quan trọng hơn cả cái mạng. Linh thú điên cuồng chiến đấu tới giây phút cuối cùng thì mọi người đều gặp, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới lại gặp hai tên to xác mà nhát chết như hiện tại.
Lúc này nhóm người Văn Lục cũng đã xuống tới lòng thung lũng. Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của hai tên cuồng chiến, Văn Lục bật cười. Đang định an ủi vài câu phía sau có một cánh tay nhỏ nhắn túm áo choàng của hắn mà giật giật. Văn Lục quay lại liền thấy Lệ Lệ đang ngượng ngùng đỏ mặt. Thấy Văn Lục chăm chăm nhìn mình, Lệ Lệ lí nhí nói:
- Lão đại! Lệ Lệ muốn thu con linh thú vượn kia làm sủng vật. Nó thật thông minh nha, lại dễ thương nữa.
Xinh đẹp sao? Văn Lục ngạc nhiên hỏi lại:
- Nàng chắc chứ? Con này nhát chết lắm à. Ngộ nhỡ lâm trận nó bỏ chạy thì nguy.
- Cái này lão đại khỏi lo. Khi ký kết khế ước, nó hết thảy đều vì chủ nhân.
- Ừm! Vậy ta không cản ngươi.
Nói đoạn quay sang dùng tín hiệu tinh thần giao tiếp với con vượn thủ lĩnh:
- Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là bị chúng ta giết lấy bộ lông xinh đẹp của ngươi làm thảm lót chân. Hai là ký kết khế ước chủ tớ với cô bé này.
Chiêu này của Văn Lục mười phần hiệu quả. Nếu dọa giết chưa chắc vượn thủ lĩnh đã chịu nghe, có khi còn