Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 286: Thảo Nguyên Nguy Hiểm
Nguồn: tangthuvien
Lại bốn tháng trôi qua, cuộc càn quét của nhóm tu thuật giả Đại Việt đã chạy dọc được một đường từ ngoài cùng khu vực số hai tiến gần tới trung tâm của khu vực một. Trải qua rất nhiều hiểm địa cùng các loại linh thú có các thiên phú hùng mạnh khác nhau, đoàn người sau nhiền lần trọng thương phải nghỉ ngơi hồi phục hồi lâu, kinh nghiệm thực chiến của tất cả đều tăng lên chóng mặt. Cuộc thu hoạch sủng vật cũng đã đến giai đoạn chốt, chỉ còn thiếu một đệ tử nữa chưa có sủng vật mà thôi. Cũng may một đường đi tới, mọi người chỉ có phải gặp hai linh thú hoàng, một con cấp chín, một con cấp mười. Dưới sự cố gắng của cả đội, một con bị tóm gọn còn một con bỏ chạy mất dạng. Dù sao linh thú hoàng cũng có thiên phú thần thông quá mạnh mẽ, nói giết chết còn dễ chứ bắt làm sủng vật thì quả là quá khó khăn, Văn Lục cũng không có cách nào dùng hồn thuật để cường hoành thôi miên nó. Tên đệ tử có thuộc tính phù hợp với linh thú hoàng nọ nhận được sủng vật thì mừng quá chừng, hai hôm sau miệng vẫn còn cười không khép lại nổi. Ở trong các môn phái đương nhiên là cũng có sự hiện hữu của linh thú hoàng, tuy nhiên ngoài mười hai con giáp là cực kỳ khủng bố thì những con khác đều không có khí tức hoang dã như những linh thú hoàng ở Địa Cầu Đại Hội Giới này.
Khí tức hoang dã trên một người con linh thú rất quan trọng. Cứ thử tưởng tượng một con cún nuôi nhà cùng một con cún thả ngoài hoang dã, con nào mạnh hơn con nào tự khắc mọi người đều biết. Con cún nhà thấy đối thủ mà không vẫy đuôi mừng đã là vạn hạnh rồi, nói gì tới đánh đấm. Bởi vậy mọi người tin tưởng chỉ cần có thời gian nhất định, những linh thú mà mọi người thu phục sẽ là một cánh tay trợ lực cực mạnh không thua kém gì mình, ai nấy đều vui mừng.
Hôm nay cả nhóm người bước ra khỏi khu rừng có những cây cổ thụ cao chọc trời, quang cảnh thoáng đãng ùa vào mắt khiến tất cả ngẩn ra một hồi. Trước mặt là một thảo nguyên rộng bát ngát, cây cỏ cao tới quá eo, nhìn theo ngút tầm mắt vẫn cỏ và cỏ.
Đủ các loại cỏ kỳ quái tạo thành một thảo nguyên đa dạng. Sau khi dụng Khai Ảo quan sát một lượt, Văn Lục trầm ngâm nói:
- Thảo Nguyên này không đơn giản. Mọi người nên kết vòng bảo hộ quanh thân. Ta nghĩ sắp phải chiến đấu rồi.
“Roạt”
Trên mình tất cả những người đang đứng đều hiện lên một lớp màng bảo vệ bằng lực lượng của bản thân. Qua nhiều ngày đi cùng như vậy, mọi người đều nhận ra không nghe theo lời lão đại, hậu quả sẽ cực kỳ thảm…lúc đó đừng có mong lão đại giúp đỡ. Ban đầu thì Văn Lục còn nhắc nhở chi tiết các loại nguy hiểm trước mắt, càng về sau, lời hắn nói càng rút gọn. Cho đến hiện tại, cái gì nguy hiểm hắn cũng chẳng buồn nhắc, chỉ nhắc nhở mọi người cẩn thận. Cứ theo đà này có khi vài ngày nữa vào khu vực trung tâm, nguy hiểm có tới hắn cũng chẳng buồn nói cũng nên.
Mọi người đều là người thông minh đương nhiên đều hiểu trong lòng. Sở dĩ Văn Lục làm vậy là để nâng cao tính tự lập của mỗi cá nhân. Không chính thức trải qua khó khăn, mọi người sẽ không thể nào cảm nhận được thế nào là cảm giác tính mạng bị uy hiếp. Mà đã không trải qua nguy hiểm, thì mọi kinh nghiệm đều giống như thực hành trên giấy, hoàn toàn không có tác dụng. Cho nên vì cố gắng thích ứng trong Địa Cầu Đại Hội Giới đầy dẫy nguy hiểm này, mọi người đều phải cố gắng hết sức. Ngay cả Văn Lục cũng không ngoại lệ. Đôi khi có những nguy hiểm mà kỹ năng Khai Ảo của hắn cũng nhìn không ra làm cả đội một gặp một trận tối tăm mặt mũi, thậm chí có lần đi qua Thạch Lâm kỳ quái còn có hơn mười động đội xém chút đi đời nhà ma, Văn Lục cũng bị hơn ngàn khối thạch thành tinh quấn lấy không cách nào giải cứu. Cũng may mấy người này đều là người có bản lĩnh, tinh thần học hỏi cực cao cho nên kết hợp với sự hỗ trợ của sủng vật, cả đám chật vật thoát hiểm trong gang tấc. Cũng từ lúc đó, mọi người không cách nào kết xà trận để chạy ào ào thoải mái như ngoài rìa khu vực số hai, mà phải cẩn thận từng chút một mà đi tới cho nên thời gian mới kéo dài đến như vậy.
xem tại
Quả nhiên lời nhắc nhở của Văn Lục không chút nào dư thừa, mọi người vừa bước chân vào trong thảo nguyên, vô số loại công kích cực kỳ đa dạng đổ dồn về khiến cả đội tối tăm mặt mũi. Ở gần, những phiến lá có sắc nhọn như những mũi tên được phóng ra ào ào, đập lên kết giới bảo vệ của mỗi người. Dưới chân, các loại rễ cây cũng ngoằn nghèo đâm lên tua tủa. Từ trên những rễ cây lớn hoặc là phun ra những công kích vô hình, hoặc là lao tới quấn chặt lấy kết giới của mọi người khiến tất cả phải vội vàng vật dụng kỹ năng của mình mà đột phá tiến lên theo đồng đội.
Cũng may, qua nhiền lần sinh tử, khả năng khống chế lực lượng của tất cả đều tăng lên đáng kể, mọi công kích xuất ra, đều không có dư thừa chút nào. Lại nhìn Văn Lục và Thủ Hộ Giả Lê nhẹ nhàng vẫy tay liền làm cả đám công kích dạt hết ra ngoài, lực lượng lại được tuần hoàn quay về người, không mảy may mất đi chút xíu lực lượng, khả năng khống chế như vậy khiến cả đám hâm mộ đỏ mắt.
Bất quá người nhẹ nhàng và thoải mái nhất ở đây lại không phải đám người Văn Lục mà là mấy đệ tử tu luyện mộc thuật. Xung quanh bọn họ chẳng có một công kích nào từ các loại thực vật, thậm chí cỏ dưới chân bọn họ còn cuồn cuộn như những làn sóng đẩy bọn họ về phía trước. Tuy nhiên tất cả bọn họ cũng không ra tay hỗ trợ mấy người kia, dù sao không đến mức quá nguy hiểm cho tính mạng, Văn Lục cũng không cho phép mọi người can thiệp vào việc của người khác. Tất cả nguy hiểm phải tự thân vận động, sử dụng khả năng, kỹ năng của mình mà vượt qua.
Na Na cười khúc khích đi bên cạnh Văn Lục, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đắc ý nhìn hắn, ý muốn nói cho hắn, xem xem bản lĩnh của ta cũng không nhỏ nha.
Văn Lục buồn cười tính hiếu thắng của cô bé, lại đưa mắt nhìn một lượt khuôn mặt cũng lộ ra nét mừng rỡ. Thành viên của cả đội dưới nguy hiểm kích phát đều lộ ra những