Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 287: Kịch Chiến
Nguồn: tangthuvien
Linh thú họ nhà chuồn chuồn kim nghe thấy Văn Lục đáp tỉnh bơ như vậy bi phẫn quát lên: xem tại
- Ngươi đừng ép ta! Ta thà chết, tự bạo linh hạch cũng không để các ngươi đắc ý đâu.
- À! Như thế này vậy, đợi ngươi độ kiếp xong, chỉ cần đánh với người anh em ta một trận, nếu thắng, tự nhiên có thể đi. Còn nếu thua thì ký kết làm linh thú của hắn. Ngươi thấy thế nào?
Linh thú họ nhà chuồn chuồn kim đương nhiên khó chịu, thấy chiêu dọa chết có hiệu quả tức thì bổn cũ soạn lại:
- Không đời nào! Một đời tung hoành của ta không đời nào chịu cúi đầu trước kẻ khác. Nếu ngươi cứ khăng khăng, ta chỉ còn cách tự bạo linh hạch, một chút da cũng không để lại cho các ngươi.
- Ách! Vậy thì chết đi. Không có mợ thì chợ vẫn đông, mi mà chết anh đi kiếm con khác.
Văn Lục mỉm cười, muốn đấu trí với anh, không có cửa đâu. Quả nhiên… nhìn đợt lôi kiếp thứ tám sắp đổ xuống, linh thú chuồn chuồn kim ỉu xìu không cam lòng nói:
- Đánh thì đánh, bất quá ta có điều kiện.
- Nói đi!
- Các ngươi phải đuổi được cái lũ đang hau háu nhìn ta đi, nếu không… hết đường thương lượng.
- Được! Chuyện này ngươi không nói ta cũng phải lo.
Đang lúc Văn Lục còn đang thương nghị với linh thú họ nhà chuồn chuồn kim, phía bên đối diện vang lên tiếng nói của hắc y nhân:
- Các vị đạo hữu! Mặc dù không nhìn ra bản thể của các vị, nhưng bổn tọa biết các vị đang có mặt ở đây. Bất quá linh thú hệ kim này bổn tọa nhìn thấy trước cho nên mong các vị đạo hữu nể mặt nhượng lại cho bổn tọa, bổn tọa sẽ cảm kích vô cùng.
Nghe vậy mấy đệ tử tu luyện hắc ám thuật tưởng mình bị phát hiện liền buông bỏ không tiếp tục thi triển hắc ám thuật ẩn hành tung nữa. Văn Lục còn đang giao tiếp với linh thú chuồn chuồn kim không kịp nhắc nhở, đến lúc mọi người lộ diện Văn Lục mới thở dài: “Kinh nghiệm còn quá kém a! Xem chừng sau này ngoài kinh nghiệm chiến đấu còn phải huấn luyện thêm cho bọn họ chút kinh nghiệm thưởng thức thực tế”.
Hương sát thủ cũng tuyệt đối là buồn bực, chỉ cần một người do dự liền khiến lớp màng ẩn hình hắc ám bao quanh chặt chẽ với trận pháp bọ ngựa mà mọi người đang thi triển lộ ra một kẽ hở, khí tức mọi người tràn ra ngoài, mọi việc trở nên công cốc. Đối phương chỉ tung ra một lời thăm dò liền khiến một vài đệ tử kinh nghiệm non kém lập tức ngẩn người, để lộ ra vị trí. Lúc đó giữ khư khư cái lớp màng ẩn hinh có lỗ hổng thì còn tác dụng gì, Hương mới giải trừ để lộ mọi người ra ngoài.
Vừa nhìn thấy đám người Văn Lục xuất hiện, một loạt ánh mắt đổ dồn về. Trong đó có hơn mười con linh thú chợt nhấp nhổm hết nhìn đám người Văn Lục lại nhìn con linh thú họ nhà chuồn chuồn kim ở phía trong hiển nhiên đang do dự. Sau cùng thấy đợt lôi kiếp thứ tám đổ ập xuống, tất cả lại thành thật ngồi xuống chăm chú nhìn vào trong trung tâm khu đất trống. Bất quá nhiều sợi tinh thần vẫn còn luẩn quẩn xung quanh đám người Văn Lục, ắt hẳn bọn chúng đều có tâm tư trước tranh đoạt lấy nội đan của linh thú chuồn chuồn kim, sau sẽ xử lý đám người Văn Lục.
Duy chỉ có lão già vận đồ đen kia là có chút ngẩn người, tiếp đó phá lên cười:
- Ha ha! Hóa ra là mấy tiểu oa nhi, lại có gan làm bổn tọa một phen phí nước bọt. Thật không biết sống chết là gì? Hôm nay các ngươi cũng nằm hết lại đây đi thôi… muốn trách thì trách kiếp số không tốt gặp được bổn tọa.
Hồng Hà tính tình nóng như lửa nhảy ra nói:
- Lão già mắc dịch kia! Lão là cái giống gì? Chúng ta không thù không oán, lần đầu gặp mặt liền muốn lấy tuổi đè người, chém chém giết giết. Ngươi có biết xấu hổ hay không?
Lão già vẫn quỷ dị lơ lửng cách mặt đất gần một mét, từ sau lớp mũ choàng vọng ra tiếng cười:
- Hắc hắc! Bổn tọa làm việc xưa nay đâu cần quan tâm ý nghĩ của người khác. Ta muốn giết, các ngươi làm gì được bổn tọa sao? Hắc hắc… lại nói, loại bỏ được một thế lực, bớt đi một phần cạnh tranh. Ngươi nói bổn tọa có nên giết hay không?
Thủ Hộ Giả Lê nghe xong lời lão già vận đồ đen cũng không hài lòng hừ lạnh một tiếng:
- Con bà nó gấu… năm nay đúng là gặp nhiều chuyện lạ. Một kẻ chỉ có tu vi cấp tám cũng dám khoa chân múa tay ở đây?
Lão già hắc y nghe vậy có chút giật mình nhìn chằm chằm Thủ Hộ Giả Lê một hồi, tiếp đó bật cười:
- Nhóc con khá lắm! Có thể nhìn ra tu vi của lão phu, ngươi cũng không phải kẻ vừa. Đáng tiếc hôm nay vẫn là ngày tận của của các ngươi.
Trần Tiêu vốn vẫn đứng phía sau Thủ Hộ Giả Lê, giờ nghe lão già nói vậy thì bóng người chợt lóe, xung quanh không gian vẫn còn vang vọng giọng nói lạnh lùng của hắn:
- Dẻo miệng! Ăn của lão tử một kiếm!
Một thanh kiếm khổng lồ xé ngang bầu trời xuất hiện, hắc ám lực lượng ăn mòn khiến không khí xung quanh cũng nổ lốp bốp, khu vực tiếp xúc với hắc mang vang lên những tiếng xèo xèo như tấm kim loại bị axit ăn mòn.
Lão già không nghĩ tới nhóm người trẻ tuổi này nói đánh liền đánh, lại nhìn uy thế của thanh kiếm khổng lồ trên bầu trời, mặt mày trắng bệch. Bất quá không hổ là mấy lão già bất tử sống cả mấy trăm năm, rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Chỉ thấy chiếc vòng tay trên cổ tay lão bỗng nhiên sáng ngời, tiếp đó hai thân hình khổng lồ đột ngột xuất hiện trước mặt lão. Đây là một con linh thú họ nhà hổ có hai cánh trên lưng, thường gọi là Phi Thiên Hổ. Bên cạnh nó là