Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 310: Núi Cao Lại Có Núi Cao Hơn(1)
Trung tâm của khu vực số một cũng là trung tâm của Địa Cầu Đại Hội Giới tồn tại một ngọn núi khổng lồ cao vút. Ngọn núi này giống như một ngọn núi lửa cao lớn xuyên thẳng vào tầng “cấm bay” và vươn cao tưởng chừng như muốn chọc thủng thinh không vô tận.
Xung quanh ngọn núi là những vách đá cheo leo ẩn trong những nhánh cây đủ loại dị hình xanh tốt. Chỉ duy nhất có một hướng phía nam là tồn tại một thác nước khổng lồ đổ từ trên ngọn núi đổ xuống. Nếu đứng dưới chân núi nhìn lên, người ta có cảm giác như thác nước trước mặt chính là trực tiếp từ trên mây đổ xuống. Đứng lại gần hơi nước phả vào mặt khiến tất cả đều mang tâm tình thật thoải mái, dường như mọi phiền muộn đều không tồn tại.
Lại nhìn kỹ, người thường cũng có thể phát hiện ta ẩn sau màn nước đổ mạnh mẽ của thác nước là những bậc tuần tự chạy dọc lên trên đỉnh núi. Mặc dù những bậc đá này không vuông vắn đẹp đẽ như những bậc đá do con người tạo ra nhưng tất cả giống nhau, đều đều chồng lên nhau như những ruộng bậc thang của những người dân vùng cao. Bất quá mỗi một bậc đá cách nhau tới mười mét, chiều ngang thì dài hết cả phạm vi bề ngang thác nước nhưng độ sâu vào trong thì lại chỉ đủ vừa một người đứng. Như vậy nếu muốn leo lên trên, lại dưới sức mạnh của thác nước đổ xuống, chẳng khác nào vạn cân đổ lên đầu, dù là tu luyện giả dù có chống đỡ được sức đổ của thác nước cũng rất dễ mất thăng bằng mà rớt xuống dưới.
Tuy nhiên dù có rớt tới tối tăm mặt mũi, thì hôm nay ở dưới chân thác vẫn tụ tập rất đông các nhóm sinh vật đủ dị hình dị trạng. Bởi vì trên đỉnh núi, hào quang của Hoàng Lệnh thứ ba vẫn chói lòa hấp dẫn không chỉ đệ tử nhân loại mà cả vô số những sinh linh có trí tuệ.
Dưới thác nước, một cái hồ rộng lớn như mười chiếc sân bóng đá ghép lại. Thường ngày xung quanh bờ hồ nơi đây vắng vẻ, không ngờ hôm nay trở nên vô cùng chật trội, đứng tràn cả ra phía sau bờ hồ tới cả ngàn mét vẫn chưa hết. Càng ngạc nhiên là không chỉ đệ tử nhân loại mặt đỏ tía tai mà cả đám linh thú cùng yêu tinh xung quanh cũng hùng hùng hổ hổ như muốn ăn tươi nuốt sống, nhìn ngó đối thủ bên cạnh.
Muốn nói… sức mạnh thiên nhiên ngăn trở một thì đối thủ xung quanh ngăn trở mười.
Mới đầu chỉ có lác đác vài sinh vật sống gần chân núi thấy linh khí bốc lên tận trời, tràn ngập khắp nơi thì đồng chạy tới thử vận may. Ai ngờ các thế lực nhân loại cũng có tốc độ không kém đều kéo tới. Kết quả khỏi nói cũng biết, dù là linh thú hoàng có cấp bậc cao cũng đố leo lên nổi. Kẻ nào nóng đầu chạy lên các bậc thang thiên nhiên dưới màn nước đổ kia y rằng lãnh đủ công kích từ các thế lực khác, máu tươi thoáng chốc nhuộm đỏ cả hồ nước lớn.
Đợi đến khi thác nước chảy xuống khối lượng nước lớn, rũ bỏ đi màu máu mê hoặc điên cuồng thì các phương mới bình tĩnh lại. Ban đầu điên cuồng nhất là những thế lực nhân loại, nhất là các thế lực đứng ở vị trí từ thứ bảy cho tới vị trí thứ hai mươi hai, hai mươi ba. Ngoại trừ Phi Thiên Môn, Tiên Môn, Nữ Vương Môn, Huyết Môn bị đám người Văn Lục trực tiếp hay gián tiếp diệt thì một số các môn phái khác chung “số phận” dưới tay mười thế lực mạnh thì các nhóm khác đều có mặt. Dù sao bọn họ đều biết trên đỉnh núi kia chẳng phải là bảo vật hay thiên địa linh vật gì hiếm có mà chính là Hoàng Lệnh, thứ mang về khả năng chiến thắng cho bọn họ cao hơn. Đương nhiên những thế lực từ vị trí thứ hai mươi tư đến cuối cùng thì hoàn toàn không thấy tham gia vụ náo nhiệt này, có lẽ đã ẩn nấp ở khu vực số ba hoặc đã bị diệt.
Mà đám đệ tử nhân loại càng hăng hái chém chém giết giết thì kẻ thiệt hại lớn không ngờ lại là linh thú cùng yêu tinh. Tất cả các nhóm đệ tử dường như có một sự hợp tác vô cùng ăn ý đó là trước hết công kích những “chủ nhà” này rồi mới bàn tính tới chuyện “va chạm” lẫn nhau. Nhưng mà linh thú cùng các sinh vật có trí tuệ khác cũng không phải quả hồng mềm, muốn nắn thế nào thì nắn. Chẳng bao lâu khi bị ăn thiệt thòi, cả đám kéo cả gốc rễ, họ hàng tới… kết quả mới có tình cảnh náo nhiệt như hiện giờ.
Khu vực trung tâm Địa Cầu Đại Hội Giới và khu vực số một mặc dù giống như hai vòng tròn đồng tâm nằm trồng lên nhau, tuy nhiên vẫn có sự phân biệt rõ ràng. Khu vực xung quanh đỉnh núi khổng lồ này cũng gọi là khu vực trung tâm của Địa Cầu Đại Hội Giới chiếm tới hơn ngàn km xung quanh, đều là vùng bằng phẳng và rừng cây, và đồi núi thấp. Tuy nhiên nơi đây cũng là nơi có linh khí đậm đặc nhất cho nên cũng là nơi tụ tập nhiều cường giả nhất.
Bên ngoài khu vực trung tâm, cũng chính là thảo nguyên bao la. Phía nam thảo nguyên này cũng chính là nơi nhóm người Văn Lục thu phục linh thú và đại chiến với nhóm đệ tử Huyết Tộc.
Như vậy khu vực số một mặc dù có diện tích nhỏ nhưng không thể khinh thường chút nào. Linh thú hoàng cùng yêu tinh đã đạt tới hóa hình cũng tồn tại một số lượng rất khá, tính tổng cũng phải xấp xỉ đạt tới con số một trăm. Mặc dù ít hơn nơi khác nhưng đều là đối tượng khó lòng trêu chọc. Dù sao đất chật, “sinh vật” thì đông, những