Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
truyện copy từ
Chương 336: Nguy Cơ
Tin tức Vạn Sự Thông vừa đưa ra, thế giới tu luyện giả lập tức oanh động. Từ tu vi thấp kém tới những người tu vi thuộc hàng trưởng lão của các thế lực đều nhìn chằm chằm hình ảnh vị tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt như thể cố tìm ra nét nào đó siêu việt hay thần thánh trên người thanh niên này. Bất quá ngoài bộ trang phục thuần hắc với bộ áo choàng buông dài, cùng một thanh đại đao đầy uy thế sau lưng thì tất cả những đường nét còn lại đều phổ thông đến không thể phổ thông hơn. Giả sử khuôn mặt của vị tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt này lẫn giữa đám đông thì muốn tìm ra được anh ta cũng cực kỳ khó khăn.
Sau cùng, những người có tu vi cao cũng chỉ biết tặc lưỡi: “Hóa ra “nhân nhân hợp nhất” là như vậy. Kẻ này mới chính thức là người nguy hiểm”.
Cả đám người còn lại nghe lời nhận xét như vậy đều gật gù. Nếu Văn Lục có mặt tại nơi này chắc chắn hắn sẽ tròn mắt ngạc nhiên. Từ trước tới giờ mới nghe thấy “thiên nhân hợp nhất” nào có nghe nói tới “nhân nhân hợp nhất” là cái gì, chẳng lẽ là mấy vị tiền bối tu luyện song bích hợp kiếm hay công pháp song tu gì gì đó cũng là “nhân nhân hợp nhất” tiến vào hàng ngũ “người nguy hiểm” sao?
Bất quá sự thật chính là những lời mấy vị cao thủ này vừa nói lại hoàn toàn đúng. Văn Lục chưa nghe nói chẳng qua hắn “cô văn lậu quả” kiến thức về thế giới của tu luyện giả hạn hẹp mà thôi. Từ vài ngàn năm trước, các thế lực hoặc môn phái đều thích lựa chọn đệ tử có tư chất cao và có khả năng tiến vào “thiên nhân hợp nhất”. Bởi lẽ người tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất thường có khả năng hòa mình vào thiên nhiên, trời đất… cho nên khả năng hấp thu linh khí cực kỳ mạnh mẽ, dẫn tới tốc độ tu luyện thường vượt xa kẻ chưa lĩnh ngộ được cảnh giới này.
Còn cái gọi là “nhân nhân hợp nhất” chính là giống như Văn Lục, loại người mà quẳng vào đám đông nào liền “mất hút”, người ngoài nhìn vào hắn liền thấy hắn dường như không có chút uy hiếp, hay nói đúng hơn là nếu gặp thoáng qua, hắn thường thường không để lại một chút ấn tượng nào trong ký ức của đối phương, cho nên mới dẫn đến tình huống người quan sát dễ dàng bỏ qua hắn, hoặc đánh giá thấp hắn. Tác dụng của cảnh giới này cực kỳ mơ hồ, từ mấy ngàn năm trước thì cảnh giới này được coi là “phế phẩm” không có tác dụng nhiều cho tu luyện giả.
Tuy nhiên thực tế chứng minh những người sở hữu “phế phẩm” “nhân nhân hợp nhất” lại là những người có tỉ lệ sinh tồn nhiều gấp mấy lần so với người đã lĩnh ngộ thiên nhân hợp nhất…
Bởi lẽ có tình huống như vậy là vì một nguyên do cực kỳ buồn cười khiến người ta khóc dở cười dở.
Ngươi đạt cảnh giới thiên nhân hợp nhất mặc dù tu vi tiến triển nhanh nhưng nếu người khác nhìn vào thường có cảm giác nhìn thấy một nhân vật siêu phàm thoát tục… giống như đang nhìn một vi thần nhân có khả năng nắm quyền sinh quyền sát của vạn vật thế gian, tiên khí “lóng lánh” bao phủ toàn thân, mười phần nổi bật cả mười.
Loại cảm giác này hầu hết đối với linh thú, linh vật hoặc hoa cỏ thiên nhiên… thì cực kỳ thân thiện dễ gần, nhưng đối với những tu luyện giả đầy tính ghen ghét, tranh đua háo thắng mà nói thì đó là cảm giác rất không thoải mái… Phản cảm thậm chí tăng gấp bội nếu đối diện người sở hữu thiên nhân hợp nhất là một vị cao thủ từng bước khó nhọc leo lên, lại vướng phải bình trướng nào đó không thể đột phá…
Trong giới tu luyện giả, quá nổi bật tương đương với phiền toái “hỏi thăm” càng nhiều. Những người có cảnh giới thiên nhân hợp nhất thật buồn cười lại là những người nổi bật nhất trong số những người nổi bật. Bọn họ lập tức bị liệt kê vào “danh sách đen” của những người thích “đồ sát” thiên tài. Cho dù tranh trấp giữa các thế lực, những vị “thiên tài” nổi bật này cũng bị chiếu cố nhiều nhất, dẫn tới tỉ lệ tử vong của nhóm người này cũng là cao nhất.
Các thế lực tốn bao nhiêu của cải, công sức bồi dưỡng những người này sau cùng cũng chát đắng nhận ra, tốn kém đào tạo một trăm người có cảnh giới thiên nhân hợp nhất thì may mắn thành tài chưa chắc đã đạt được tỉ lệ một phần trăm. Trong khi đó người có cảnh giới này đâu phải vơ là thấy mà nói đào tạo hàng trăm. Bởi thế công sức, thiên tài địa bảo đầu tư vào những người như vậy thường là đổ ra sông ra bể.
Cũng có những môn phái bảo vệ kỹ càng những thiên tài nổi bật như vậy, bất quá hoa cắm trong bình bao giờ cũng không có khả năng sinh tồn mạnh mẽ như hoa dại ven đường. Cho nên đào tạo ra một người có tu vi à thiếu khả năng chiến đấu thì chẳng khác nào dùng dan dược để “tẩm bổ” ra một vũ khí hình người.
Ngược lại với cảnh giới “nổi bật” đó, người lĩnh ngộ cảnh giới nhân nhân hợp nhất lại là những người có thể tiến tới đỉnh cao nhất. Bọn họ cứ “tẩm ngẩm tầm ngầm” mà tiến cho tới khi bọn họ chính thức là cường giả mọi người mới ngỡ ngàng phát hiện ra. Chiêu số mà họ thường dùng chính là “giả heo ăn thịt cọp”. Thập chí là đối thủ của bọn họ cho tới lúc chết vẫn còn không tin mình chết trên tay bọn họ.
Cũng giống như Văn Lục, trước mặt những người khác, hắn ít khi thể hiện sức mạnh của mình cho nên hắn luôn luôn là nhân vật bình thường không đáng để đối thủ quan tâm. Và khi kẻ địch phát hiện ra sự cường đại của hắn thì đều đã chết. Nếu lần này không phải cái chết của cô bé cái bang làm tinh thần hắn trở nên điên cuồng, ma hóa thì các thế lực sợ rằng còn không biết trong đội ngũ tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt còn giấu một “quái vật” như vậy.
Những lão bất tử của Ma Môn đương nhiên cũng thuộc hàng ngũ “cáo già thành tinh”, sau vụ việc tổng đàn bị san bằng, trưởng lão của các thế