Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 337: Tâm Hoa
Tại Lệ Sơn Môn, Văn Lục từ lúc được Lệ Phong trưởng lão đưa về vẫn còn hôn mê sâu. Để thi triển được đồ án tam cấp Cuồng Phong Hư Vô, tinh thần của hắn và Bạch Y Công Chúa tổn thương nặng nề, buộc Lệ Phong trưởng lão phải chạy tới chạy lui huy động rất nhiều trưởng lão tu luyện mộc thuật thông thạo linh hồn để chữa thương cho hắn. Bất quá hiệu quả cũng không được như mong muốn. Với tình hình của Văn Lục lúc này, ngoại trừ nhận được “hồn đan” trên Văn Lang Thiên, loại thuốc chuyên trữa trị linh hồn nếu không ai cũng khó lòng dự đoán được hắn lúc nào sẽ tỉnh.
Ngồi xung quanh giường Văn Lục nằm là các thành viên tổ đội số mười hai. Mấy người Kiệt Hào, Vân Trọng lúc trước thấy Văn Lục nổi giận đùng đùng bay đi thì cũng bị dọa nhảy ngược hấp tấp bay theo. Văn Lục đi trả thù Ma Môn, trong lòng mọi người đều suy nghĩ chuyến này cửu tử nhất sinh. Bất quá người nào cũng không chút nao núng cấp tốc bay theo. Nhưng với tốc độ đang điên cuồng của Văn Lục, vòng ngũ hành cũng kịch liệt vận chuyển thì ngay cả Lệ Phong trưởng lão dù dốc toàn lực cũng còn tới sau nói gì tới mấy người Kiệt Hào. Kết quả là mới bay được nửa đường đã thấy Lệ Phong trưởng lão người đầy máu me ôm Văn Lục hôn mê bay vút trở lại.
Cả đám nhìn thấy vậy kinh hãi đuổi trở về, trong lòng tràn ngập bối rối. Mặc dù bọn họ biết Văn Lục cường đại nhưng để đối phó với Ma Môn thì còn thua sút xa. Nhìn thấy Văn Lục sống chết không rõ, mọi người cũng không ngạc nhiên, trong lòng thầm mong sự tình không quá nghiêm trọng.
Hiện tại, Na Na đang ngồi cuối giường khóc thút thít:
- Chị Hương à! Lúc nào Văn Lục đại ca mới tỉnh?
Nghe Na Na hỏi vậy, tất cả đều tối xầm mặt. Nghe các vị tiền bối nói thì Văn Lục có thể tỉnh bất cứ lúc nào, nhưng cũng có khả năng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại, biến thành người thực vật. Linh hồn hao tổn còn có thể chữa trị, nhưng bị thương như Văn Lục thì ngoại trừ chính hắn tự thân cố gắng ra thì chỉ còn cách lên Văn Lang Thiên cầu xin đan dược. Bất quá đan dược chữa trị linh hồn trên Văn Lang Thiên cũng thuộc dạng đan dược cấp cao, muốn có được thì phải qua nhiều điều kiện không dễ dàng. Đương nhiên đan dược chữa trị linh hồn trên Văn Lang Thiên cũng không phải là các loại đan dược chữa trị linh hồn của tu chân cùng các thế lực khác.
Những vị tiền bối tìm hiểu về đan dược trên Văn Lang Thiên đã nghiên cứu ra đan dược vượt xa sự tưởng tượng của các thế lực. Hiện tại, cho dù một tu luyện giả cấp mười hai thân thể tan nát, còn sót lại đâu đó nơi chiến đấu một tia linh hồn, nhưng chỉ cần phục dụng viên hồn đan mà các trưởng lão nói tới này vào lập tức đạt tới chín mươi phần trăm sức mạnh tinh thần của bản thân, mười phần trăm còn lại có thể từ từ hồi phục, thân thể tan nát cũng hoàn toàn có thể dùng mộc thuật “đắp” lại một cái mới, như vậy chẳng khác nào cải tử hồi sinh trong truyền thuyết. Làm người ta giật mình chính là tu luyện giả cấp cao nha, đưa cho các thế lực khác bọn họ cũng bó tay toàn tập. Bọn họ cũng chỉ cải tử hồi sinh được người thường hoặc tu luyện giả cấp độ thấp nhất.
Đang trong lúc mọi người lo lắng, phía ngoài căn nhà kiến trúc cổ giữa một đỉnh núi đậm đặc linh khí mây mù bỗng nhiên trở nên nhốn nháo. Kiệt Hào tinh thần đang không vui thấy vậy bước ra ngoài quát:
- Ồn ào! Các người làm cái gì ở đây? đọc truyện mới nhất tại .
Mấy trăm tên đệ tử tu vi thấp đang chỉ chỉ trỏ trỏ nghe vậy tinh thần rung lên, miệng lập tức ngậm tăm. Duy chỉ có một nữ đệ tử thân hình nhỏ nhắn đang hăng hái nói liên hồi, tay chém vùn vụt như các nhà lãnh đạo vẫn làm khi thuyết trình, nghe thấy Kiệt Hào quát cô nàng không những không sợ mà còn tươi cười, tay túm váy hấp tấp chạy tới:
- Kiệt Hào sư huynh! Lão đại của sư huynh thật lợi hại nha. Chúng ta tập hợp ở đây là muốn chiêm ngưỡng phong thái đầy uy phong của đội trưởng tổ đội số mười hai a.
Kiệt Hào nghe xong trên trán hiện ra ba hắc tuyến:
- Các ngươi thật to gan! Lão đại của ta còn đang trọng thương, các ngươi tới đây là để cười nhạo hả? Bộ muốn ăn đòn?
Cô nàng loắt choắt nọ đang toe toét cười chợt tắt lịm. Cô bé không hiểu tại sao mình tôn sùng đội trưởng tổ đội số mười hai lại khiến Kiệt Hào sư huynh nổi khùng. Nàng lại không biết răng Kiệt Hào thì trong lòng cực kỳ ấm ức. Lão đại va chạm với Ma Môn trọng thương trở về, có gì hay ho đâu mà mấy trăm người tụ tập tại đây nói là tôn sùng, kính trọng gì gì đó chẳng phải là rắp tâm cười vào mặt Văn Lục mới hả dạ. Nghĩ vậy Kiệt Hào càng nổi giận muốn “tẩn” ỗi tên một trận phát tiết hỏa tâm. Chẳng qua là cô nàng nhỏ nhỏ kia trong lúc nhìn thấy vẻ mặt muốn đánh người của Kiệt Hào vội vàng thanh minh.
- Đừng động thủ… đừng động thủ. Văn Lục đại ca tiêu diệt cả tổng đàn ma môn, chúng ta ngưỡng mộ tới thăm hỏi, sao sư huynh lại muốn đánh… ô ô…
Nói đoạn còn cố nặn ra vài giọt nước mắt khiến Kiệt Hào đang vung tay lên cũng sững sờ hỏi:
- Ngươi nói gì? Nói lại ta coi…
- Thì chúng ta tràn ngập thành ý tới hỏi thăm Văn Lục đại ca. Sư huynh lại không lý lẽ muốn đánh người…
Kiệt Hào lại nổi nóng:
- Ta hỏi đoạn trước đó kìa.
Cô bé nghe vậy ngẩn người, tiếp đó reo lên:
- A! Sư huynh là muốn nói