Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 346: Trở Lại
Mặt trời khuất núi, khung cảnh tháng chín tối sớm hơn ngày mùa hè, hắc ám từ từ bao phủ thung lũng rộng lớn cạnh ngôi làng nhỏ. Sáu đội ngũ săn phần thưởng cùng đôi “gian phu giâm phụ” Nhất Lang đang rơi vào tình huống khó lòng phân chia các thành viên trong tổ đội số mười hai cùng cha mẹ và em gái của Văn Lục. Cả đám đội trưởng mặt đỏ tía tai tranh giành ba người nhà Văn Lục, không người nào chịu nhường kẻ nào.
Trên lý thuyết, không chỉ người nhà Văn Lục mà ngay cả các thành viên trong đội ngũ số mười hai đều khiến Văn Lục dốc lòng ứng cứu. Chẳng qua cả đám săn phần thưởng vẫn tin rằng đoạt được người thân của Văn Lục thì tỉ lệ thành công của “phi vụ” sẽ nhiều hơn gấp bội so với đoạt các đồng đội của hắn. Theo bọn họ tính, cho dù Văn Lục có là kẻ trọng tình trọng nghĩa đi chăng nữa, đối tượng mà hắn cứu phải là người nhà hắn trước, sau đó mới tới các thành viên trong đội ngũ làm nhiệm vụ hồn ngọc. Như vậy nếu đoạt đồng đội hắn, chẳng phải là đợi các đội ngũ săn phần thưởng khác chiến đấu với Văn Lục xong mới tới lượt mình sao? Ngộ nhỡ cái tên đội trưởng mang đầy tính truyền thuyết kia lại là một “bịch bông” không hơn không kém vậy chẳng phải để cho đội ngũ gặp hắn đầu tiên ẵm trọn giải thưởng của Ma Môn ư? Vậy quá mất công rồi.
Mọi biện pháp đều được đưa ra, từ việc lấy thế lực sau lưng của mình để uy hiếp các đội còn lại cho tới dựa trên việc xếp hạng của tổ đội săn phần thưởng mà phân chia… thậm chí còn có kẻ hùng hổ tuyên bố cử người ra tỉ võ, đội nào đoạt thứ nhất có quyền lựa chọn “con tin” đầu tiên, đội thứ hai sẽ chọn tiếp theo… cứ thế cho tới hết.
Cuối cùng võ đài xém chú được thành lập thì một tiếng thở dài ngao ngán từ phía thiếu niên diện trang phục đạo sĩ màu xanh. Hắn phe phẩy cái quạt rồi chỉ từng đội trưởng mà mắng:
- Thật khó tưởng tượng nổi cầm đầu là một lũ đần như các ngươi lại có thể dẫn dắt đội mình lọt vào top một trăm của hiệp hội những người săn phần thưởng. Xấu hổ… thật xấu hổ. Ta nghĩ các ngươi nên về tìm con chuột nào cho nó căn chim chết hết cả lũ đi cho rồi….
Cả đám đội trưởng sáu đội săn phần thưởng còn lại đều động nộ, đao kiếm rời khỏi vỏ:
- Láo! Quá mất dạy rồi! Nhóc con nhà ngươi không có một lời xin lỗi rõ ràng, đừng trách móng vuốt của bổn tọa vô tình…
- Hừ! Lão Lang mặc dù mồm sói thở ra toàn những câu thối hoắc, bất quá hôm nay Phong Phá Thiên ta cũng phải đồng tình. Trẻ con không dạy dỗ, đảm bảo chết nhanh, chết khó coi.
- Đúng! Thay mẹ hắn dạy cho hắn một trận. Quá láo rồi…
…
Một hồi:
- Ách! Nãy giờ chúng ta đang bàn tán chuyện gì vậy?
- Ờ thì phân chia “con tin” chứ còn làm chuyện gì?
- Nhưng sao nhìn thằng nhóc kia ta vẫn thấy ấm ức lắm…
- Ta cũng vậy! Bất quá mặc xác nó đi! Ta cũng chẳng nhớ hắn là ai nữa…
Cả đám lại mặt đỏ tía tai tranh giành con tin. Vong ngoắc ngoắc cây quạt gọi thiếu nữ bên đội hắn ra:
- Ngươi nói cho bọn ngu ngốc này biện pháp giải quyết cho lẹ đi.
Đợi cả đám quên tức giận vì câu nói vừa rồi của Vong, thiếu nữ bước ra cung kính chắp tay nói:
- Các vị tiền bối, công tử nhà ta nói, các vị còn cãi nhau nữa e rằng tất cả tu thuật giả Đại Việt sẽ kéo ra vây kín khu vực này cũng nên. Dù sao chúng ta là đang đứng trên lãnh thổ Đại Việt chứ không phải mảnh đất vô danh của những người yếu ớt. Do vậy công tử nhà ta nghĩ các vị nên giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt…
Còn chưa nói xong, giọng Nhất Lang đã ồm ồm chặn họng:
- Nói nhảm! Nếu chúng ta có cách giải quyết chúng ta còn phải tranh giành nhau sao? Biến chỗ khác chơi!
Thiếu nữ cũng không tức giận mà mỉm cười nói:
- Công tử nhà ta có một cách giải quyết. Chẳng hay các vị có muốn nghe thử?
Một tên đội trưởng cũng bực mình với lối úp úp mở mở của nàng gắt giọng:
- Có dắm thì mau phóng. Làm đại gia tức giận, ta diệt cả nhà ngươi…
- Là như này! Các vị đánh số các con tin từ một tới bảy, sau đó bốc thăm. Trúng người nhà của Văn Lục vậy chúc mừng tổ đội của quý vị may mắn. Còn nếu bốc trúng các thành viên đồng đội của hắn, coi như là mệnh trời vậy. Các vị thấy thế nào?
- Xì! Ta còn tưởng cách gì? Ở đây người nào chẳng có linh thức cường đại, thăm dò lá thăm gọi gì là bản lĩnh. Đúng là đồ trẻ con…
Thiếu nữ vẫn mỉm cười:
- Công tử nhà ta nguyện đưa ra một bảo vật ngăn chặn linh thức, hẳn việc này sẽ được giải quyết nha.
- Bảo vật?
Cả đám săn phần thưởng hồ nghi nhìn nhau, đầu óc loạn chuyển. Cái gọi là bảo vật chẳng lẽ tên mặc đạo bào màu xanh kia lại trung thực bốc thăm sao? Có ai chắc rằng hắn đã luyện hóa đồ vật đó, ngộ nhỡ bảo vật đó hắn thông thuộc như lòng bàn tay, thích bốc lá thăm nào thì bốc ư? Việc này quả thực không ổn.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy việc này có lý. Tình huống trước mắt không cho phép mấy đội săn phần thưởng có mặt kéo dài thời gian. Đây là biện pháp giải quyết nhanh nhất rồi. Hơn nữa cho dù tên mặc áo đạo sĩ màu xanh kia có ăn gian thì hắn cũng chỉ bốc được một lá thăm là người nhà Văn Lục thôi. Còn lại hai lá vẫn là thuộc về sáu đội còn lại, cho nên “vụ này quyết rồi”.
Ánh mắt cả đám chuyển qua chuyển lại một hồi, tiếp đó phá lên cười:
- Biện pháp này của vị công tử không tệ…
- Đúng đúng! Coi như bớt cảnh binh đao máu lửa, gây bất hòa giữa các đội ngũ săn phần thưởng chúng ta. Đúng là công đức vô lượng a…
- Bất quá tốt nhất vị công tử này là người bốc thăm cuối cùng nha. Như vậy mới đảm bảo tính công bằng.
- Phải phải…
Thiếu niên tên Vong nghe vậy ngoài mặt vẫn gật gù cười cười. Bất quá trong lòng thầm cười lạnh. “Một đám hồ ly, vẫn tìm cách