Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 347: Đơn Thủ Địch Quần Ma
Cả đám săn phần thưởng vẫn còn đang hưng phấn tà ác nhìn chằm chằm vào con mồi của mình. Bốn đội ngũ cùng với Nhất Lang chia ra hình thành một vòng tròn quây lấy hàng kỳ phòng ngự mà toàn lực công kích. Mọi người mặc dù ngoài mặt đồng ý với kết quả rút thăm nhưng thực tế bọn họ đều biết chỉ cần trận pháp bị phá vỡ, lập tức sẽ nhanh tay cướp lấy người nhà của Văn Lục rồi phách tán tứ phương, há còn quan tâm tới danh dự? Bởi vậy cho dù đang kịch liệt công kích, cả đám vẫn trừng mắt to mắt nhỏ đề phòng nhau, sợ hai thế lực hai bên đột ngột công kích.
Trận pháp Vân Nhi bố trí trong tình huống khẩn cấp cho nên dù tạo nghệ trận pháp của nàng cao cũng không địch lại nổi công kích của đám người thuộc top một trăm các đội ngũ săn phần thưởng này. Hàng phòng ngự tưởng chừng như cực kỳ vững chắc e rằng chỉ trụ được một thời gian ngắn khiến khuôn mặt hai cô bé ẩn núp trong hắc ám lực lượng ở ngọn núi phía xa tràn ngập lo lắng. Bất quá lập tức hai người rất nhanh đều cực kỳ vui mừng quay người nhìn nhau mỉm cười.
Dưới thung lũng, một tiếng quát từ xa vọng lại khiến cho “công cuộc” đánh phá trận pháp của đám săn phần thưởng phải dừng lại sửng sốt nhìn về phía bắc. Còn chưa kịp nhận thức tình hình, một lưỡi phong đao khủng bố quét tới, nơi đi qua không gian vặn vẹo sóng âm không cách nào theo kịp.
“Viu…”
Quang mang đao ảnh cong theo một quỹ tích hình vòng cung lượt vòng theo trận pháp, xoẹt qua một loạt đám người săn phần thưởng rồi tiêu biến.
Một tên đội trưởng linh thức mạnh mẽ nhìn thấy đao ảnh bay tới cảm thấy toàn thân lạnh buốt như tử thần kề lưỡi hái vào cổ liền vội vã lộn một vòng hòng tránh thoát. Bất quá tốc độ của quang mang đao ảnh quá nhanh, hắn còn chưa kịp ngã xuống dao ảnh đã lướt qua.
“Hả..?”
Cả đám nhìn nhau mờ mịt hỏi. Đao ảnh đi qua hơn hai mươi người vẫn cảm thấy bình thường. Ngay cả tên đội trưởng nọ cũng đứng lên vừa phủi phủi quần áo vừa chửi:
- Bà mẹ! Cứ tưởng lợi hại, hóa ra là lừa bố mày…
Bất quá còn chưa đợi hắn nói hết liền cảm thấy tình huống không đúng. Thấy ánh mắt kinh hoảng thất thố của đám đội viên nhìn mình, tinh thần tên đội trưởng không khỏi bộp chộp một trận. Lại nhìn theo ánh mắt của đám săn phần thường, hắn vừa liếc xuống liền phát hiện bên hông đang tứa ra từng đợt máu, tiếp đó phần trên thân thể của hắn từ từ lệch xuống:
“Bịch…”
Đồng thời kết quả với tên đội trưởng, hơn hai mươi người trong đội ngũ của hắn cũng đột ngột ngắt ra làm đôi, rớt xuống đất kinh hoảng la hét. Đám người này tu vi cao thâm, sinh mệnh quả nhiên cường đại bị chia ra làm đôi vẫn còn chưa chết. Trong lúc đám săn phần thưởng khác bắt đầu tựa vào lưng đồng đội để lập thế phòng ngự thì tên đội trưởng nọ lại la hét mắng chửi:
- Tặc tử khốn khiếp phương nào lén lén lút lút như rùa đen? Có giỏi thì ra mặt cho bổn tọa.
Tiếng hô vừa rứt, từ xa lần nữa vang lên tiếng trầm thấp hùng hậu:
- Như ngươi mong muốn!
Tiếp đó tình huống lại lần nữa đột ngột phát sinh biến cố. Chỉ thấy đám thành viên săn phần thưởng đang vây quanh đội trưởng của mình bỗng nhiên đồng loạt xoay người toàn lực công kích tên đội trưởng. Ngay cả tên bị đao phong cắt ra làm đôi đang tức giận mắng chửi trên mặt đất cũng bị mấy tên đồng đội của hắn đang nằm bên cạnh thân thể cũng bị cắt làm hai “tặng miễn phí” cho vài đao, trừng mắt to mắt nhỏ một hồi, tiếp đó lệch cổ sang một bên, chết đến không thể chết lại.
“Oanh…”
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, đội của Nhất Lang mặc dù ít người nhưng cũng không thoát khỏi số phận bị tập kích. Ả ma môn đang uốn ẹo đứng trên bờ vai khổng lồ của hắn bỗng nhiên nổi điên chơi trò… tự bạo. Cho dù tu vi của ả kém nhất trong số những người đứng ở đây, tuy nhiên một tu luyện giả cấp sáu tự bạo ngay sát bên tai cũng không phải là chuyện hay ho gì. Đầu Nhất Lang bị tạc bay hơn phân nửa, cộng với bên vai bị nổ tung tóe khó nhận ra hình thù gì. Mặc dù công pháp Bất Tử Lang bá đạo nhưng Nhất Lang cũng mới chỉ tu luyện tới nửa. Hậu quả của vụ nổ đủ khiến hắn “mất nửa đời người”, tu vi sụt giảm nghiêm trọng.
Bất quá Nhất Lang vẫn chưa phải là kẻ bất hạnh nhất. Ở phía đối diện, Phong Phá Thiên còn đang phẫn nộ bừng bừng nhìn con gái cùng đại đồ đệ của mình. Một người nhất kiếm xuyên tim, kẻ còn lại nhất trùy phá vỡ đan điền khí hải của hắn khiến hắn trở thành người vô dụng. Có nghĩ tới “bại não” Phong Phá Thiên cũng không thể tưởng tưởng nổi hai tên này cùng hắn đang dựa lưng vào nhau kết trận tam tài bỗng nhiên nổi điên cái gì rút kiếm vung trùy tấn công hắn? Chẳng lẽ con mồi đáng giá tới mức tàn sát người thân để độc chiếm?
Tuy nhiên vật lộn trong giới tu luyện giả gần ngàn năm dù không thành “hồ ly” cũng luyện tới cấp độ “cáo”, rất nhanh Phong Phá Thiên tìm ra vấn đề. Lúc này hắn dùng nốt lực lượng còn sót lại trong khí hải đang cuồn cuộn tiêu tán để vận công tới cuống họng:
“T…ỉ….n…h”
Hóa ra Phong Phá Thiên cũng có tu luyện một pháp môn âm công. Tiếng quát vừa vang, cả đám săn phần thưởng còn sống sót đột ngột rùng mình rồi tỉnh lại. Phong Phá Thiên cũng thở phào một hơi, hắn biết hôm nay hắn khó thoát, chỉ mong tiếng quát của hắn đề tỉnh lại con gái cùng đại đồ đệ để bọn họ cao chạy xa bay. Ai ngờ còn chưa kịp hắn liều mạng tự bạo ngăn chở cường địch cho con gái hắn trốn, một giọng nói lạnh lùng lại vang lên:
“Đã chậm…”
Tiếng vừa phát ra, đám săn phần thưởng vừa tỉnh lần nữa trở nên điên loạn, bất kể mọi thứ đều công kích xung quanh. Phong Phá Thiên lần nữa bị con gái cùng đại đồ đệ của hắn chọc một kiếm, phang thêm một trùy khiến hắn ngửa cổ lên trời quát lớn:
- Không công bằng! Thật không công bằng…
Lúc này vụ ẩn tan đi, Văn Lục vận trang phục một màu đen như màn đêm hun hút đủng đỉnh bước ra. Quang mang