Kiều An Hạ nghĩ vậy, hít vào vài hơi thật sâu, sau đó để hết những ý nghĩ thất điên bát đảo ra sau đầu.
-
Kiều An Hạ ở đoàn làm phim hai ngày, ban đầu lúc đi ra trường quay còn có
đôi chút hứng thú, sau khi ở đây một thời gian, ngoài tán gẫu ra không
có gì khác, vì thế đến buổi chiều ngày thứ ba ở đoàn làm phim, thừa lúc
Kiều An Hảo không có cảnh diễn, liền túm lấy cô ấy đi dạo trong thành
phố.
Sau khi cha mẹ Kiều An Hảo mất, cô đều ở cùng với Kiều An
Hạ, cha mẹ Kiều An Hạ đối với cô quả thực là tốt quá mức, khiến đáy lòng Kiều An Hạ không phục, thậm chí còn có một lần, hai người cùng nhau gây náo loạn, nhưng cha mẹ chỉ phạt mình Kiều An Hạ. Lúc ấy Kiều An Hạ thực sự rất tủi thân, sau này khi đã trưởng thành, đến lúc Kiều An Hạ hiểu
rõ em gái của mình rất đáng thương, muốn quan tâm đến Kiều An Hảo nhiều
hơn thì Kiều An Hảo cũng đã hiểu biết, cái gì cũng không tranh chấp ầm ĩ với cô nữa, khiến cô thấy rất có lỗi với Kiều An Hảo…
Bởi vậy
nên mấy năm nay, Kiều An Hạ luôn bất an, cô dùng rất nhiều phương thức
để bù đắp cho Kiều An Hảo, cố gắng muốn giảm bớt cảm giác mắc nợ đối với em gái mình.
Cho nên lúc đi dạo phố, Kiều An Hạ nhìn thấy những
quần áo xinh đẹp, liền không chút do dự mua cho Kiều An Hảo, cuối cùng,
hai người rời đi đều mang theo túi lớn túi nhỏ đủ kiểu, mà tất cả đều là của Kiều An Hảo.
Kiều An Hạ và Trình Dạng hẹn nhau ăn tối, cho nên lúc bốn giờ, Kiều An Hạ lái xe trở về đoàn làm phim.
Hôm nay lại đúng là thứ sáu, rất nhiều người tan tầm giờ này, bình thường
năm giờ đường mới bị tắc, hiện tại đã rối tinh rối mù không nhúc nhích
được.
Kiều An Hạ nôn nóng, bị rơi vào tình hình này, không nhịn
được tức giận, Kiều An Hảo đã quen với tính tình này của chị mình, nên
vẫn bình tĩnh ngồi ở ghế lái phụ, cầm di
động nghịch. Sau đó, Kiều An Hạ lại phanh gấp lại, thấp giọng chửi thề hai câu, Kiều An Hảo không nhịn
được liền ngẩng đầu cười nói: “Chị, chị có thể bình tĩnh được không?”
Kiều An Hạ hừ một tiếng, không nói gì, thấy tình hình xe cộ phía trước giãn ra một chút, vẻ mặt cô mới thư thả hơn.
Kiều An Hảo vẫn xem di động nãy giờ, nên thấy hơi say xe, đơn giản là buông
di động ra, chủ động tìm đề tài: “Chị, chị và Trình Dạng qua lại thấy
thế nào?”
“Tạm được.” Kiều An Hạ suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Lần nào cũng tạm được, chị tính thử xem, từ hồi trung học đến giờ có bao
nhiêu bạn trai? Nên tìm một người thích hợp với chị, đối tốt với chị,
sau đó kết hôn đi, hai bác thấy chị thế này cũng vội muốn chết.”
“Kiều Kiều, bọn họ làm phiền chị, em cũng muốn theo chân bọn họ làm phiền chị đúng không…” Kiều An Hảo chưa nói hết, đột nhiên cô hô lên: “Kiều Kiều, cẩn thận!”
Theo sau đó, không chờ Kiều An Hảo kịp phản ứng, xe
của Kiều An Hạ đã hung hăng chồm lên đằng trước, đâm vào đuôi xe của
người ta.
-
Trình Dạng nhận được điện thoại của Kiều An
Hạ, lúc này, anh đang ngồi thảo luận kịch bản cùng Lục Cẩn Niên, Tống
Tương Tư, nhà sản xuất Tôn và đạo diễn.
Trình Dạng cầm lấy điện
thoại, nhìn thấy màn hình hiện tên Kiều An Hạ, liền quay lại nói với mọi người một câu: “Thật xin lỗi”, sau đó đứng dậy, nghe điện thoại: “Hạ
Hạ, có chuyện gì vậy?”
“Cái gì, xảy ra tai nạn sao?”
Lục Cẩn Niên ngồi trên sô pha, nghe thấy vậy liền lơ đãng nhíu mày.