Hôn Trộm 55 Lần

Nghi Can Có Mùi Yêu (8)


trước sau

“Cái gì, xảy ra tai nạn sao?”

Lục Cẩn Niên ngồi trên sô pha, nghe thấy vậy liền lơ đãng nhíu mày.

Buổi chiều, Kiều An Hảo đi cùng với Kiều An Hạ…

Đáy mắt Lục Cẩn Niên lạnh lẽo, xẹt qua chút lo lắng, cả người căng thẳng không ít, tập trung chú ý, nghe thấy âm thanh dịu dàng của Trình Dạng: “Có bị làm sao không? Bị đâm rất nghiêm trọng…”

Trình Dạng vừa mở cửa phòng đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa, ngăn cách âm thanh của anh, trán Lục Cẩn Niên càng nhăn lại nhiều hơn, suy nghĩ trở nên hỗn loạn.

Đạo diễn cũng không bởi vì Trình Dạng rời đi mà hoãn thảo luận lại, miệng lưỡi vẫn thao thao bất tuyệt như trước, Lục Cẩn nIên vẫn bình tĩnh ngồi trên sô pha, tầm mắt lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thọat nhìn như là đang chăm chú nghe ý kiến của đạo diễn, thực ra là lòng anh đang nhấp nhô không yên.

Đạo diễn nói nhiều có chút mệt mỏi, cuối cùng ngừng lại, đối diện với Lục Cẩn Niên, mở miệng hỏi một câu: “Ông Lục, ông xem kịch bản nên sửa như thế nào?”

Lục Cẩn Niên không phản ứng gì, hai mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Đạo diễn bưng chán trà trên bàn lên, uống một ngụm, thấy Lục Cẩn Niên không nói gì, mở miệng lần nữa, hô một tiếng: “Ông Lục?”

Tống Tương Tư nhíu mày, nghiêng đầu, thấy Lục Cẩn Niên đang ngẩn người, vì thế liền vươn tay, đẩy cánh tay của anh, nhẹ nhàng nói: “Nghĩ cái gì vậy? Đạo diễn đang hỏi anh đấy?”

Lục Cẩn Niên “ừm” một tiếng, khôi phục lại tình thần, trừng mắt nhìn phía trước, sau đó thu hồi lại tầm mắt, mới vừa rồi anh chỉ lo suy nghĩ Kiều An Hạ bị tai nạn, lúc đó Kiều An Hảo có ở trên xe không, có bị thương không, cho nên không hề nghe thấy đạo diễn nói một chữ nào, hiện tại lại hỏi anh, anh làm sao biết được?

Ánh mắt anh thản nhiên quét một vòng qua những người đang ngồi trong phòng, bình tĩnh gật đầu một cái, suy nghĩ xong, lại mở miệng nói một câu “rất tốt”, sau đó lấy điện thoại trong túi ra, muốn gọi cho Kiều
An Hảo một cuộc điện thoại, cuối cùng lại thấy Trình Dạng vừa ra ngoài nghe điện thoại quay trở lại.

“Thật xin lỗi, An Hạ xảy ra chuyện, lại không mang theo giấy tờ, cảnh sát giao thông muốn kiểm tra, cho nên tôi phải đến đó một chuyến.” Trình Dạng mở miệng nói.

“Tai nạn giao thông, có nghiêm trọng không?” Tống Tương Tư quan tâm hỏi một câu.

“Không có vấn đề gì lớn.”

Trình Dạng trả lời, khiến cho Lục Cẩn Niên dùng sức mím môi, cầm lấy di động trong tay, vô thức nắm chặt lại, không có vấn đề gì lớn… Cái gì gọi là không có?

Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn thoáng qua áo khoác của Trình Dạng, lạnh nhạt đứng dậy, cũng xách áo khoác của mình lên: “Vừa đúng tôi cũng có chút việc, cũng muốn trở về thành phố, trợ lý lại đem xe đi rồi, cậu tiện đường cho tôi đi nhờ đi.”

Trình Dạng và Lục Cẩn Niên từ trong đi ra, Trình Dạng lấy ra chìa khóa xe, lúc chuẩn bị lên xe, Lục Cẩn Niên lại mở miệng nói: “Chìa khóa đâu, đưa tôi đi.”

Trình Dạng lặng đi một chút, cũng không phản đối, đưa chìa khóa xe của mình cho Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên vừa khởi động xe, vừa hỏi: “Nơi xảy ra tai nạn ở đâu?”

“Phía nam Tứ Hoàn…”

Lời của Trình Dạng còn chưa dứt, Lục Cẩn Niên đã đạp chân ga, tốc độ cực nhanh, đánh tay lái, phóng xe đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện