Hôn Trộm 55 Lần

Qùa Sinh Nhật Tặng Anh (17)


trước sau

Sự đau đớn từ trong đáy lòng Kiều An Hảo, càng trở nên dữ dội.

Một loại đau đớn không thể nói nên lời, cuồn cuộn trong cơ thể cô, nhanh chóng vọt lên đến cổ họng của cô, khiến cô không thể nói được gì.

Lục Cẩn Niên nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt hiện lên một nụ cười khẽ, giống như đang giễu cợt một cái gì đó, mang theo vài phần lạnh nhạt thờ ơ nói: "Bất quá, cũng không có gì, đã là thói quen rồi."

Thói quen...

Hai chữ nhẹ nhàng, hoàn toàn chạm vào Kiều An Hảo, cô chưa bao giờ biết người đàn ông đơn độc lạnh lùng và cao ngạo mà cô yêu này, vẫn còn có một mặt đau lòng không muốn cho người biết như vậy.

Trong mắt Kiều An Hảo, liền phủ kín một tầng sương mù, nhìn một thân Lục Cẩn Niên ngạo mạn nhàn nhạt đứng bên cửa sổ sát đất, cũng không biết dũng khí đến từ đâu, trong lúc bất chợt liền thốt lên: "Trước kia từng có sinh nhật hay không, không quan trọng, sau này anh còn có em a..."

Lục Cẩn Niên chợt trở nên run rẩy, toàn thân căng thẳng.

Mặt ngoài thoạt nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng nội tâm đã sớm rối loạn.

Kiều An Hảo cố gắng khống chế vẻ mặt, muốn kiềm nén nước mắt của mình: "Nếu như anh không ngại, sau này sinh nhật hằng năm của anh, em có thể trải qua cùng anh."

Nếu như anh không ngại, sau này sinh nhật hằng năm của anh, em có thể trải qua cùng anh.

Mặc dù anh biết, cô gái anh yêu, không yêu anh, cô nói những lời này thật ra thì căn bản cũng không có hàm nghĩa gì khác, nhưng anh vẫn vì một câu nói căn bản không xem như là thật mà cảm động, vô cùng thỏa mãn, cảm động.

Yết hầu của Lục Cẩn Niên chuyển động lên xuống hai lần, trong lúc Kiều An Hảo vẫn không kịp phản ứng, đột ngột vươn tay, nắm cổ tay của cô, kéo cô vào trong ngực của mình.

Động tác của Lục Cẩn Niên quá mức bất ngờ, Kiều An Hảo có chút phát ngốc, đợi đến khi cô phục hòi lại tinh thần, người đã bị Lục Cẩn Niên ôm lấy thật chặt, đầu áp vào trước ngực của anh.

Kiều An Hảo cử động đầu theo
bản năng, Lục Cẩn Niên lại đột nhiên giơ tay lên, đè cô lại, một tay đặt lên eo của cô: "Đừng cử động."

Theo giọng nói của Lục Cẩn Niên, gò má người đàn ông nhẹ nhàng cọ xát vào tóc Kiều An Hảo, đôi môi đặt trên tóc của cô, ngửi được hương thơm trên tóc, ngữ điệu có chút mập mờ nói: "Đừng cử động, để cho anh ôm một lát, một lát thôi."

Đáy mắt Lục Cẩn Niên có chút nóng lên, mí mắt chậm rãi buông xuống, tiếp tục gia tăng lực ôm cô.

Bất kể người em yêu là ai, hôm nay là ngày sinh nhật của anh, hãy để cho anh yên lặng ôm một lát, chỉ cần một lát, cho anh cảm thụ một chút ấm áp chưa bao giờ có, để anh không còn tịch mich cô đơn như vậy nữa trong chốc lát.

Anh thật sự không hề tuyệt tình hay lạnh lùng như mọi người thoạt nhìn thấy như vậy, nhưng chỉ có tuyệt tình cùng lạnh lùng như vậy, mới có thể khiến anh có thể đứng lên mà không thảm hại.

Kiều An Hảo không cử động, chẳng qua là lẳng lặng đưunsg tại chỗ để mặc cho Lục Cẩn Niên ôm thật chặt, không biết qua bao lâu, Kiều An Hảo nhẹ nhàng giơ tay lên, ôm eo Lục Cẩn Niên.

Bọn họ đều dành hết lòng đi yêu đối phương, lại quên nói với nhau một câu: "Anh/ Em yêu em/anh."

--

Một đêm kia, Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo trải qua như gió yên sóng lặng, hai người ôm nhau hồi lâu, mới tách ra.

Một đêm kia hai người không giống như những ngày trước, phát sinh quan hệ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện