Buổi sáng khi Lục Cẩn Niên tỉnh lại, Kiều An Hảo còn đang ngủ, anh cũng
không có quấy nhiễu cô, nhẹ nhàng không một tiếng động rửa mặt chải đầu
xong, ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đến công ty.
Lúc xuất hiện ở
phòng ngủ, anh nhìn thoáng qua Kiều An Hảo còn dang nặng nề ngủ ở trên
giường, nghĩ nghĩ, bước chân chậm rãi đi trở về, nhìn chằm chằm khuôn
mặt khi ngủ của cô trong chốc lát, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên
giữa trán của cô, thay cô đắp kín chăn, mới xoay người đi ra khỏi phòng
ngủ.
Lúc Lục Cẩn Niên tìm kiếm cái chìa khóa xe, nhớ tới buổi
sáng chính mình cố ý đặt ở trong túi đồ, ngồi trên xe, anh tạm dừng một
chút, vẫn là đem cái cà vạt trong hộp quà do Kiều An Hảo tặng cho chính
mình ra, nhìn vào kính chiếu hậu trong xe thắt cà vạt lên, sau đó mới
hoàn toàn thỏa mãn khởi động xe, rời đi.
Khi Kiều An Hảo tỉnh
dậy, đã gần mười một giờ trưa, bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, trong
người cô còn có chút mệt mỏi, chỉ mở mắt một chút, liền trở mình ôm chăn chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng mà, bất quá chỉ nhắm mắt lại được nửa phút,
mới đột nhiên nhớ tới kế hoạch hôm nay của mình, người đang cọ cọ trên
giường thoáng cái liền ngồi dậy.
Đầu tiên là nhìn thoáng qua thời gian, sau đó liền luống cuống tay chân nhảy xuống giường, rửa mặt chải đầu, xuống lầu.
Thím Trần đã chẩn bị xong cơm trưa, Kiều An Hảo ăn qua loa cho đầy bụng,
liền kéo thím Trần lên lầu, giúp đỡ mình bắt đầu thổi bong bóng, trang
trí phòng.
Kiều An Hảo cố ý di chuyển giàn hoa mới nở ra ban công phòng ngủ, nhờ thím Trần hỗ trợ, chính mình cầm ngọn nến cắm lên.
Tuy rằng rất đơn giản bảy chữ “Lục Cẩn Niên, sinh nhật vui vẻ”, nhưng là do cố gắng của hai người, cố gắng hai tiếng mới làm xong.
Bố trí
xong phòng, Kiều An Hảo nhìn quanh trái phải một vòng, sau đó rất vừa
lòng để cho thím Trần đem bánh ngọt do chính tay cô làm đến, ôm đến
phòng bếp.
Kiều An Hảo từ nhỏ đến lớn, cũng đã từng làm vài bữa
cơm, về phần bánh ngọt, trong cuộc đời cô lần đầu tiên làm bánh
ngọt,
hiện tại có chút luống cuống tay chân, bất quá cũng may có thím Trần hỗ
trợ chỉ dẫn, Kiều An Hảo miễn cưỡng nướng ra một cái bánh ngọt.
Kiều An Hảo chờ bánh ngọt nguội, liền ở một bên trét kem, lại để cho thím
Trần cắt một ít hoa quả, trang trí ở trên bánh ngọt, sau đó còn ở trên
chỗ trống chính giữ bánh ngọt dùng kem màu đỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo viết
lên bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”.
Kiều An Hảo nhìn thoáng qua bánh
ngọt do chính mình làm thành, hương vị không biết ra sao, nhưng là cũng
tạm thông qua, cho nên liền mười phần vừa lòng đem bánh ngọt ướp lạnh ở
trong tủ lạnh.
Thím Trần ở một bên cười tủm tỉm rửa công cụ làm
bánh ngọt, vừa nói: “Bà chủ thật đúng là có tâm, chuẩn bị một bất ngờ
lớn như vậy cho ông Lục, buổi tối trở về, ông Lục khẳng định sẽ thật vui mừng.”
Mặt Kiều An Hảo vui vẻ cười cười, mở tủ lạnh ra, lại
thưởng thức bánh ngọt do chính mình làm một chút, sau đó tròng mắt xoay
tròn chuyển động, quay đầu, nhìn thím Trần nói: “Thím Trần, bằng không
hôm nay cho thím nghỉ sớm? Trưa mai thím lại đến.”
Thím Trần như
hiểu ra mở miệng nói: “Đúng đúng đúng, tôi như thế nào lại quên chuyện
này, sinh nhật ông Lục, tất nhiên là muốn có thế giới riêng của hai
người, tôi cũng không thể ở lại chỗ này làm bóng đèn, để tôi dọn dẹp
xong rồi sẽ đi.”
Kiều An Hảo có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Cám ơn thím, thím Trần.”
Thím Trần khoát tay, nhanh nhẹn dọn dẹp xong mọi thứ, tạm biệt Kiều An Hảo, vui vẻ đi về nhà.