Lúc Hứa Gia Mộc nói tới đây, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn khóe môi sưng đỏ của mình trong gương, sau đó nghiêng đầu nhìn Kiều An Hảo hỏi: “Kiều Kiều, em cảm thấy nếu mặt anh có sẹo sẽ còn đẹp trai không?”
Ngày hôm qua lúc anh từ trong phòng rửa tay đi ra, đụng phải Tống Tương Tư đang đi toilet, lúc đó anh đang chà lau miệng vết thương ở khóe môi, thấy cô lại đây, anh liền vòng vo cái đầu, đem trương sương mặt hoàn hảo không tổn hao gì đối diện nhìn về phía cô, anh nghĩ cô sẽ giông như bình thường, làm bộ như anh là người xa lạ đi quá, nhưng mà anh lại không ngờ rằng lúc cô đi ngang qua người anh, đột nhiên ngừng bước chân, sau đó đứng lại một lát, liền xoay người đi đến trước mặt anh, nâng tay lên, ngay ngắn mặt anh, đánh giá miệng vết thương ở khóe môi của anh vài lần,“Chậc chậc chặc” ba tiếng, phao một câu: “Như vậy nhìn anh thuận mắt hơn!”, sau đó liền buông lỏng mặt anh ra, đi vào bên trong toilet.
Kiều An Hảo trả lời rõ ràng một câu: “Không đẹp trai.”
“Không đẹp trai sao?” Hứa Gia Mộc nghi hoặc hỏi lại một câu, tiếp tục dùng hai mắt nhìn qua gương chiếu hậu: “Anh cảm thấy thật đẹp trai a......”
“......” Kiều An Hảo xốc mí mắt một chút, không có đi để ý tới Hứa Gia Mộc nữa, một lát sau, cô lên tiếng nói: “Anh Gia Mộc, cám ơn anh.”
Vốn Hứa Gia Mộc đang đánh giá miệng vết thương ở khóe miệng của mình, nghe được lời này của Kiều An Hảo, biểu hiện bất cần đời biểu tình trở nên nghiêm túc hơn: “Kiều Kiều, lời anh vừa nói, chỉ là thuận miệng nói với anh, kỳ thật ở trong lòng anh không sao cả......”
“Em biết.” Kiều An Hảo cong lên khóe môi cười cười: “Nhưng mà, em vẫn muốn cám ơn anh.”
-
Hứa Gia Mộc một lát nữa có việc, đưa Kiều An Hảo đến cửa của Cẩm Tú viên, chưa tiến vào biệt thự của mình, liền trực tiếp quay đầu xe lại ly khai.
Kiều An Hảo trở lại biệt thự của Hứa Gia Mộc, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô ở trong biệt thự của Hứa Gia Mộc, thời gian cũng không lâu,
nhưng mà đồ đạc cũng khá nhiều, trong đó hơn phân nửa là đồ mà cô và Lục Cẩn Niên lúc trước đi du lịch mua.
Lúc cô đến biệt thự của Hứa Gia Mộc, chỉ mang theo một rương hành lý, rương nhỏ không đựng đủ, cuối cùng phải chạy đến siêu thị gần Cẩm Tú viên mua một cái rương lớn trở về, mới mang đồ đạc của mình sắp xếp tốt.
Lục Cẩn Niên không có ở bên cạnh Kiều An Hảo, hôm sau tới công ty.
Một đoạn thời gian rất dài chưa đến công ty, mỗi đêm đều xử lý công vụ, nhưng mà văn kiện vẫn rất nhiều, khiến cho Lục Cẩn Niên sứt đầu mẻ chán suốt một buổi sáng, ăn xong cơm trưa, cũng không lo nghỉ ngơi, liền trực tiếp tiếp đãi khách hàng, ký xong hợp đồng, cũng chưa tới kịp thở phào một cái, lại phải tham gia hội nghị.
Đợi đến lúc Lục Cẩn Niên trở lại văn phòng, đã là chạng vạng sáu giờ, anh lôi kéo cà vạt, ngồi xuống ghế, bởi vì công việc sít chặt đầu óc một ngày, rốt cục cũng được thư giãn, lấy ra di động theo thói quen, có rất nhiều QQ chưa đọc, mở ra, nhưng không có tin nhắn của Kiều An Hảo.
Đến Hứa gia một ngày, vì sao một cái tin nhắn cũng không có?
Lúc Lục Cẩn Niên đang chuẩn bị gửi một tin nhắn cho Kiều An Hảo, di động lại đột nhiên có tiếng chuông vang lên.
Kiều An Hảo gọi tới.
Lục Cẩn Niên không có nhìn lại liền ấn phím nghe,“Alo” một tiếng.
Một tiếng hô cũng chưa vang xong, Lục Cẩn Niên liền đón điện thoại, Kiều An Hảo dừng lại một lát, mới mở miệng: “Anh làm việc xong chưa?”
Lục Cẩn Niên nhìn cũng không nhìn đống văn kiện chất cao như núi ở trên bàn, nói:“Làm việc xong rồi.”