Lục Cẩn Niên cũng không thèm liếc mắt nhìn một đống văn kiện chất cao như núi đặt trên bàn, nói: “Xong việc rồi.”
Dường như không hề dừng lại, Lục Cẩn Niên lại hỏi tiếp: “Làm sao thế?”
“Không có việc gì...” Bên kia điện thoại, dường như Kiều An Hảo có chuyện gì muốn nói với anh, do dự một chút, sau cùng lại nói một câu: “Lục Cẩn Niên, nếu anh không vội, thì đến tầng cao nhất của khách sạn Hoa Viên với tôi đi, tôi mời anh ăn cơm tối.”
“Được, tôi tới luôn bây giờ.”
Lục Cẩn Niên cúp điện thoại, máy tính cũng không thèm nhìn, trực tiếp mang theo áo khoác đi ra ngoài cửa.
Trợ lý vừa lúc đến tìm anh, lại vẫn chưa kịp gõ cửa, cửa liền bị kéo ra rất mạnh, dọa cậu ta nhảy dựng lên, người lùi về phía sau một bước, mới vội vàng hô một tiếng: “Lục tổng.”
Lục Cẩn Niên vốn không có để ý đến trợ lý, bước nhanh về phía thang máy.
Trợ lý chạy chậm sau lưng anh: “Lục tổng, đêm nay anh có một bữa tiệc.”
Lục Cẩn Niên bước vào thang máy, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, ngắt lời: “Máy tính của tôi còn chưa tắt, cậu vào văn phòng tắt hộ tôi, và đóng cửa sổ lại, cẩn thận buổi tối trời mưa.”
Sau đó không cho trợ lý một cơ hội nào nữa, ấn thang máy, xuống lầu.
Vừa lúc tan tầm, có hơi tắc đường, tốc độ xe không được ổn định, Lục Cẩn Niên phải đi ngược đường mấy lần.
Mặc dù như thế, lúc đến nơi đã là 7:30
Lục Cẩn Niên đỗ xe, vội vã đi vào trong đại snahr của khách sạn, vào thang máy, một đường lên tới tầng cao nhất, cũng không hỏi han người phục vụ, Lục Cẩn Niên trực tiếp nói số bàn của cô: “Số 16, cô Kiều.”
Nhà ăn ở tầng cao nhất của khách sạn , là nhà ăn xoay tròn, ở giữa có một sân khấu, một cô gái mặc lễ phục đang ngồi đàn piano, chung quanh là một loạt những dãy bàn được quây tròn.
Lục Cẩn Niên vừa mới bước qua sân khấu, liền nhìn thấy người ngồi trước bàn, Kiều An Hảo
nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh trực tiếp đi qua người phục vụ, đi về phía Kiều An Hảo, kết quả khoảng cách đến chỗ cô còn được một ít, bước chân của anh lại đột nhiên dừng lại.
Bởi vì anh nhìn thấy ghế bên cạnh của Kiều An Hảo, đặt hai chiếc vali hành lý.
Người phục vụ bị Lục Cẩn Niên quăng ở đằng sau, đi tới trước bàn của Kiều An Hảo, nhìn Lục Cẩn Niên đang đứng cách một đoạn, mỉm cười lễ phép mở miệng: “Qúy ngài, đây là chỗ ngài cần tìm.”
Kiều An Hảo nghe thấy tiếng của người phục vụ, liền quay đầu nhìn sang, thấy được Lục Cẩn Niên, giơ tay vẫy vẫy về phía anh: “Lục Cẩn Niên.”
Lục Cẩn Niên rút tầm mắt khỏi vali hành lý, hơi khó hiểu đi tới trước mặt Kiều An Hảo, ánh mắt có vài phần tìm tòi nghiên cứu cô, muốn từ trên vẻ mặt của cô mà nhìn ra được điểm gì đó.
Cô mời anh ăn cơm, mang theo hai chiếc vali làm gì? Đừng nói là biết chuyện của Hứa Gia Mộc, tâm trạng bị đả kích, nên muốn rời khỏi Bắc Kinh nhé? Chẳng lẽ đây là bữa cơm chia tay, sau đó sẽ cùng anh tạm biệt?
Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên chỉ ngây ngốc đứng yên, không có chút phản ứng, vì thế liền giơ tay lên, quơ quơ trước mặt anh: “Này, Lục Cẩn Niên, anh phát ngốc gì thế! Ngồi đi!”
Lục Cẩn Niên hoàn hồn, khẽ gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hai giây nữa, mới kéo ghế ra, ngồi xuống.