Ngày cô biết được Hứa thị bị mua, cô thật giận anh sao lại làm vậy. . . . . .Chẳng trách hôm
đó anh lại tức giận, lúc ấy cô đi theo anh cả nửa ngày muốn có được lời
giải thích mà anh ấy không hề nói gì, lại còn nói những lời tuyệt tình,
lúc ấy cô còn có chút uất ức không biết tại sao anh muốn trở mặt vô
tình, cho tới bây giờ mới hiểu, thì ra là người uất ức nhất không phải
cô mà là anh, không những vậy mà cô còn chính là người khiến cho anh uất ức. . . . . .
Quan tâm tới cái kia nhiều, nhưng lại quá đáng với anh đến vậy.
Đáy mắt Kiều An Hảo thoáng qua chút hoảng hốt, nước mắt cũng không báo
trước chảy xuống gò má, cô thầm hỏi: "Tại sao anh ấy không nói với tôi?
Tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn?"
Giọng nói của Kiều An Hảo tưởng chừng như vỡ tan, hoá thành tiếng khóc tràn ra từ môi và kẽ răng.
"Vì không muốn để cả hai người cùng chịu đựng nỗi đau mất con, nhưng lại
không ai nghĩ tới việc hung thủ giết hại đứa con của cô chẳng những
không che giấu hay đè ép việc này xuống, ngược lại để cho việc Kiều gia
kết thân cùng với Hứa gia không bị phá hỏng, ngài ấy vẫn nói cho cô khi
cô tỉnh lại "
Kiều An Hảo chợt nhớ, lúc tỉnh lại trước sinh nhật
mình một ngày tại Hứa Gia Mộc, đoạn thơ nặc danh cô nhận được chẳng lẽ
là Lục Cẩn Niên viết.
"Nếu như không phải ngài ấy nghĩ là cô muốn cùng ngài ấy ở chung một chỗ, thì tôi rất muốn ngài ấy tiếp tục cất
giấu bí mật này." Giọng nói của trợ lý trong nháy mắt có chút trở nên ôn hòa: "Hơn nữa dù cho là nhằm vào Hàn Như Sơ, nhưng ngài vẫn luôn dùng
phương thức của mình để quan tâm tới Hứa tiên sinh, cô hoàn toàn không
biết rằng thật ra thì từ đầu đến cuối ngài ấy đều chưa từng nghĩ tới
việc thâu tóm Hứa thị. . . . . .ngài ấy chỉ muốn cho Hàn
Như Sơ nếm thử
một chút cảm giác hai bàn tay trắng là như thế nào thôi. . . . . ."
Trong lời nói của trợ lý, rõ ràng không phải đang chỉ trích cô, nhưng Kiều An Hảo một mực cúi đầu, không thể nói lên câu nào, chỉ có dùng sức cắn nhẹ lấy môi dưới, thỉnh thoảng bật ra tiếng nấc nho nhỏ.
"Còn nữa,
cô Kiều, cô biết không? Tối ngày Valentine đó ngài Lục đã chuẩn bị rất
kỹ càng, muốn nói cho cô biết tất cả, dù trong lòng ngài nghĩ cô sẽ khó
chấp nhận, nhưng là muốn cô vui vẻ, . . . . . ."
Câu nói này của trợ lý khiến cô không thể nghe thêm nữa, Kiều An Hảo chậm rãi ngồi xuống khóc lớn thành tiếng.
Trên ban công bị màn đêm dày đặc bao phủ, gió không ngừng thổi, chỉ có tiếng khóc của Kiều An Hảo không ngừng quanh quẩn, nghe đến thương tâm não
lòng.
Ở bên trong tiếng khóc còn mơ hồ có thanh âm truyền ra, lặp đi lặp lại một câu: "Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Bốn tháng sau.
"Cắt ——" sau hiệu lệnh của đạo diễn, ánh mắt đang nhìn nhau tràn đầy các
loại tình cảm của Kiều An Hảo cùng Trình Dạng trong nháy mắt liền thu
lại.
"Vất vả cho mọi người rồi, hôm nay diễn rất tốt, bây giờ mọi người có thể ăn cơm nghỉ ngơi, sáng ngày mai còn có một cảnh cuối, bộ
'thần kiếm' này cuối cùng cũng đến hồi kết thúc rồi." Đạo diễn mặt tươi
cười nhìn về phía mọi người đang đứng nói: "Đoàn diễn đã mua vé may bay
chiều nay năm giờ về Bắc Kinh, vừa đúng lúc trước giao thừa, mọi người
có thể về nhà ăn cơm đoàn viên."