"Đạo diễn, xin chúc mừng ! Có phải xin phép về Bắc Kinh không vậy?" Một nữ diễn viên lớn giọng kêu lên.
"Xin mời! Xin mời! Xin mời!" Đạo diễn lặp lại ba lần, khiến cho mọi người
cười ầm lên, một số người còn hét lớn: "Cám ơn đạo diễn!"
Bởi vì
là phim cổ trang nên trang điểm dung mạo cho Kiều An Hảo tương đối phức
tạp, đợi đến khi cô tẩy trang xong thì nhân viên của đoàn diễn đã về gần hết, chỉ còn lại một vài người.
Lúc Kiều An Hảo từ phòng hóa
trang đi ra, còn hai người đang dọn dẹp định bỏ đi nhưng nhìn thấy cô
vẫn còn rất nhiệt tình chào hỏi một tiếng: " Chào cô Kiều!"
Kiều An Hảo nhìn bọn họ khẽ mỉm cười, khẽ "vâng" một tiếng rồi lại cùng Triệu Manh đi quay về trụ sở.
Tập trung ở Giang Tây, vẫn là căn phòng đơn giản như cũ, vốn hôm qua Kiều
An Hảo tới ngày kinh nguyệt nên cơ thể có chút mệt mỏi, hôm nay lại là
ngày diễn cuối cùng, lúc này cô mệt rã rời, vừa về tới nơi, lập tức nằm
soãi lên giường, bây giờ đang là mùa đông, thời tiết lạnh đến tê cứng cả tay chân, dù cho đang ở trong nhà cũng không có cảm giác ấm hơn bên
ngoài là bao, thậm chí còn khó chịu hơn. Kiều An Hảo kéo lên người hai
chiếc chăn vừa dầy vừa nặng, mới miễn cưỡng thấy ấm hơn một tý, chỉ là
bàn chân làm thế nào cũng không ấm lên được, cứ buốt lạnh đến khó chịu.
Bỗng dưng trong đầu cô lại nhớ tới kỳ kinh nguyệt lần trước, đêm hôm khuya
khoắt chạy ra công viên Cẩm Tú mua băng vệ sinh, trùng hợp thế nào lại
đụng phải Lục Cẩn Niên, vì lo mình nguy hiểm hắn liền theo sát phía sau
cô, giữ nguyên một khoảng cách nhất định, rồi lại đêm đó hắn còn đứng
trước cửa nhà cô đặt ở đó một túi trà Hòa Khương.
Hốc mắt bất chợt nóng ấm lên, theo bản năng cô vùi đầu vào trong chăn.
Nháy mắt cũng đã bốn tháng rồi, trong bốn tháng này cô không ngừng tìm kiếm
hắn, nhưng biển người mênh mông, một người muốn tránh một người là điều
quá dễ dàng.
Triệu Manh vốn đang định hỏi Kiều An
Hảo muốn ăn gì
vào bữa tối thì giúp cô mang về, nhưng hỏi mãi cũng không thấy trả lời,
Triệu Manh liền có l dự cảm không lành liền đi tới bên giường, đẩy chăn, quả nhiên thấy ánh mắt của Kiều An Hảo có chút ửng hồng, không nhịn
được thở dài một tiếng, vươn tay, giúp cô lau đi giọt nước mắt trên má:
"Lại đang nghĩ Lục ảnh đế sao?"
Kiều An Hảo rủ xuống hàng lông mi, không nói gì, lông mi dài còn treo hai giọt nước mắt trong suốt.
"Hôm nay trợ lý của Lục ảnh đế gọi điện đến sao?"
Kiều An Hảo nhắm mắt lại, khẽ gật đầu: "Đánh nhau."
"Lục ảnh vương vẫn không liên lạc với hắn à?" Triệu Manh hỏi ra những lời
này nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Kiều An Hảo thì cũng đã biết đáp án, lại
nặng nề thở dài một cái: "Lại nói, cũng bốn tháng rồi, Lục ảnh đế rốt
cuộc đi đâu được?"
Kiều An Hảo không nói gì.
Trong nhà
hoàn toàn yên tĩnh, qua một lúc lâu, Triệu Manh lại mở miệng hỏi: "Kiều
Kiều, nếu như cả đời này cậu cũng không tìm được Lục ảnh đế thì sao?
Chẳng lẽ vẫn tiếp tục tìm?"
"Ừ." Kiều An Hảo nhẹ giọng trả lời,
âm điệu nhẹ nhàng lại mang theo mấy phần kiên định: "Tiếp tục tìm, một
ngày không tìm được thì tìm một ngày, cả đời không tìm được thì tìm cả
đời, nói tóm lại, lần này tớ cũng sẽ không buông tay."
Triệu Manh thấy Kiều An Hảo như thế, chỉ biết đau lòng, muốn nói gì đó để an ủi
Kiều An Hảo, nhưng đều cảm thấy miệng đắng môi khô, không thể nói được
gì.