Cẩn Niên. . . . . . Hai chữ quen thuộc như vậy, khiến cho lời nói đến khóe miệng của Kiều An Hảo, bỗng dưng dừng lại.
Vẻ mặt lão phu nhân kia lại càng trở nên kích động, giống như là thấy được người trong nhà, đặc biệt vui mừng vươn tay, kéo tay Kiều An Hảo: "Cẩn
Niên đâu? Cẩn Niên là người nào? Đã lâu như vậy cũng không tới thăm ta
đấy?"
Kiều An Hảo ngồi xổm người xuống, đỡ bà lão lên, đi về phía ghế dài của trạm xe buýt: "Bà ơi. . . . . . Ngài nói Cẩn Niên, là Cẩn
Niên nào?"
"Cẩn Niên chính là Cẩn Niên mà." Khuôn mặt bà lão vốn
là đang vui mừng, lại trở nên có chút uất ức, lo lắng nắm tay Kiều An
Hảo: "Cháu nói cho ta biết, Cẩn Niên đâu? Cẩn Niên nó sao lại không tới
thăm ta thế?"
Bà lão trả lời cũng giống như không trả lời, Kiều
An Hảo đỡ bà ngồi ở trên ghế dài ở dưới bảng xe bus, sau đó nhìn quảng
cáo sau lưng một cái, vừa vặn phía trên có hình của Lục Cẩn Niên, vì vậy liền chỉ đi lên: "Bà ơi, người nói Cẩn Niên, có phải là anh ấy hay
không?"
Bà lão theo ngón tay Kiều An Hảo nhìn nơi đó một hồi, sau đó đứng dậy, tiến lên phía trước, cẩn thận nhìn chằm chằm một hồi lâu,
giơ tay lên, sờ sờ cái hình đó: "Cẩn Niên, tại sao cháu lại không tới
thăm bà nội hả? Cháu nói, một tuần lễ sẽ đến thăm bà nội một lần, chính
cháu tính toán xem đã bao lâu rồi! Cháu đúng là không có lương tâm!"
Bà lão nói nhỏ không giống như nói đùa, Kiều An Hảo nhìn thấy phản ứng của bà, thấy rõ Cẩn Niên trong miệng bà nói, chính là Lục Cẩn Niên mà cô
muốn tìm!
Bà là bà nội của Lục Cẩn Niên sao?
Kiều An Hảo
không phải là người không có chuyện gì cũng kích động, trong miệng vốn
là kêu bà, biến thành bà nội: "Bà nội, bà biết Lục Cẩn Niên ở nơi nào
sao? Bà nói cho cháu biết có được hay không? Cháu tìm anh ấy thật lâu
cũng không biết anh ấy ở nơi nào?"
"Nói bậy bạ!" Trong lúc bất
chợt bà lão liền xoay người lại, có chút tức giận nhìn chằm chằm Kiều An Hảo: "Cô nói cô không tìm được Cẩn Niên? Làm sao cô có thể không tìm
được! Cô là cô vợ nhỏ của Cẩn Niên, cô
nhất định biết."
Cô vợ nhỏ?
Kiều An Hảo bị bà lão nói làm sửng sốt một chút: "Bà nội, cháu không phải cô vợ nhở của Lục Cẩn Niên. . . . . ."
Bà lão cũng không chờ Kiều An Hảo giải thích với mình xong, cả người càng
thêm tức giận, nước mắt cũng tuôn rơi rơi xuống: "Cô có phải nhìn ta già rồi, đang bắt nạt ta hay không! Cô đừng cho là ta không biết, cô chính
là cô vợ nhỏ của Cẩn Niên nhà chúng ta!"
Kiều An Hảo nhìn bà lão khóc lập tức luống cuống tay chân: "Bà nội, người đừng khóc, cháu. . . . . ."
Bà lão giống như là không có nghe Kiều An Hảo nói, mặt thay đổi so với ông trời còn nhanh hơn, mới vừa rồi rõ ràng còn tức giận khóc, một giây kế
tiếp liền cười híp mắt nắm tay Kiều An Hảo, nói: "Cô nhóc, ta gặp được
cháu là có thể nhìn thấy Cẩn Niên, cháu dẫn ta đi tìm nó đi!"
Kiều An Hảo hoàn toàn bị lời nói của bà lão làm cho mơ hồ, cô không dám nói lung tung, sợ lại chọc bà khóc.
Đang lúc cô vắt hết óc nghĩ tới nên làm thế nào, liếc thấy trước ngực bà lão gắn một tấm bảng, phía trên hình như viết số điện thoại, Kiều An Hảo tò mò vươn tay tới lấy, trên mặt quả nhiên viết phương thức liên lạc khi
gặp bà lão lạc đường.
Kiều An Hảo vội vàng lấ điện thoại di động
ra, gọi một cú điện thoại, điện thoại rất nhanh được nối thông, là giọng của một người phụ nữ, giống như là đặc biệt trông chừng bà lão này,
cũng không chờ Kiều An Hảo mở miệng, bà ta liền trực tiếp hỏi: "Xin hỏi, ngài có phải là từ trên người một bà lão nhìn thấy phương thức liên lạc với tôi?"