Hôn Trộm 55 Lần

Người Em Yêu, Đã Lâu Không Gặp (13)


trước sau

Kiều An Hảo đáp một tiếng, người phụ nữ kia liền hỏi hiện tại bọn họ đang ở đâu.

Cúp điện thoại, không quá nửa tiếng, liền có một chiếc xe dừng lại ở trước mặt bọn họ.

Cửa xe bị đẩy ra, bước xuống là một người phụ nữ trung niên, thấy Kiều An Hảo cùng bà lão, liền lập tức chạy tới, đàu tiên nhìn về phía bà lão nói: "Phu nhân, người cũng xém làm tôi sợ muốn chết, làm sao chỉ một cái nháy mắt, lại một mình chạy ra ngoài rồi?"

"Ta muốn tìm Cẩn Niên." Trên mặt bà lão lại mang vẻ uất ức.

"Ông Lục không phải đã nói rồi sao? Ngài ấy muốn đi xa nhà một chuyến, qu lần này sẽ trở lại thăm người." Người phụ nữ trung niên ôn tồn dụ dỗ lão phu nhân kia.

Ông Lục? Qua lần này sẽ trở lại thăm ngài?

Kiều An Hảo giống như là nhìn thấy hy vọng, theo bản năng lên tiếng: "Lục Cẩn Niên qua lần này, sẽ đến thăm bà nội sao?"

Người phụ nữ trung niên kia nghe được lời của Kiều An Hảo nói, như là đột nhiên mà nghĩ ra thứ gì, vội vàng sờ soạng túi trong lấy ra một phong bì, đưa tới: "Cô gái, thật rất cảm ơn cháu, bà lão nếu thật sự đi mất, tôi thật sự là không biết nên đối với sự giao phó của ông Lục như thế nào."

Kiều An Hảo không có đưa tay ra nhận cái phong bì, chỉ hỏi lại một câu: "Dì mới vừa nói là, Lục Cẩn Niên sẽ đến thăm bà nội sao? Anh ấy khi nào thì tới thăm?"

Người phụ nữ trung niên bị Kiều An Hảo hỏi làm cho ngẩn người, không trả lời câu hỏi của Kiều An Hảo, hỏi ngược lại: "Cô gái, cô biết ông Lục?"

Kiều An Hảo gật đầu thật mạnh: "Cháu và Lục Cẩn Niên là . . . . . ."

Kiều An Hảo còn chưa nói hai chữ “bạn bè” ra khỏi miệng, bà lão lại đột nhiên xen vào nói: “Cô bé ấy là cô vợ nhỏ của Cẩn Niên!"

Sau đó bà lão giống như là đang dâng báu vật, nhìn về phía người phụ nữ trung niên nói: "Cô xem ánh mắt Cẩn Niên nhà chúng ta rất tốt, tìm một nàng dâu thật là xinh đẹp!"

Mặc dù Kiều An Hảo thật rất muốn gả cho Lục Cẩn Niên, nhưng mà bây giờ cô thật sự không phải là vợ của Lục Cẩn Niên, chỉ có thể lúng túng nhìn về phía người phụ nữ trung niên cười cười, nói: "Chúng cháu chỉ là bạn thôi, cháu cũng không biết chuyện gì xảy ra, bà nội vẫn nói cháu là
vợ của Lục Cẩn Niên. . . . . ."

"Cháu rõ ràng chính là vợ của Cẩn Niên!" Bà lão lại một lần nữa bị lời giải thích của Kiều An Hảo chọc giận, bà không nói hai lời liền lôi kéo Kiều An Hảo đi tới chiếc xe bên cạnh, kéo cửa ra, đẩy Kiều An Hảo lên xe.

Kiều An Hảo có chút luống cuống nhìn về phía người phụ nữ trung niên, bà ấy áy náy nhìn về phía cô cười cười, dịu dàng đi khuyên giải bà lão đang tức giận: "Phu nhân, ngài nhận lầm người, đây không phải là vợ của ông Lục, ông Lục còn chưa có kết hôn mà!"

"Cô ấy chính là vợ của Cẩn Niên, nhất định!" Ba lần bốn lượt bà lão bị phủ nhận khiến cho bà lại khóc nữa, chỉ vào Kiều An Hảo hết sức tức giận nói: "Cô đi theo ta, ta chứng minh cho cô xem!"

Sau đóbà lão lại ô ô ô mà khóc lên.

“Cháu theo bà đi, cháu theo bà đi, bà nội, bà đừng khóc."

Mãi cho đến khi Kiều An Hảo thật sự lên xe, bà lão mới giống như một đứa bé, nín khóc mà cười, một mình vẫn lầm bầm lầu bầu quay qua quay lại nói Kiều An Hảo chính là cô vợ nhỏ của Lục Cẩn Niên.

Người phụ nữ trung niên vừa lái xe, vừa nói xin lỗi với Kiều An Hảo, sau đó Kiều An Hảo nghe bà kể lại, mà hiểu được, bà lão này cùng Lục Cẩn Niên cũng không có bất kỳ liên hệ máu mủ gì, bà lão là hàng xóm của Lục Cẩn Niên, sau khi mẹ của Lục Cẩn Niên mất, mười tuổi anh liền không có người chăm sóc, chông của con gái của bà lão trong một lần động đất mà chết, để lại một mình bà còn sống, nhìn Lục Cẩn Niên mất mẹ rất đáng thương, liền mỗi ngày mang Lục Cẩn Niên đến nhà mình ăn cơm, còn có thể giặt quần áo dọn dẹp phòng cho anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện