Bước chân vốn
đang dồn dập của cô, bỗng dưng dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng chằm chằm
vào bóng dáng của Lục Cẩn Niên, không hề dời đi một chút.
Trong một cái chớp mắt này hình ảnh như dừng lại.
Gió lạnh mùa đông thổi qua từ lưng chừng núi, toàn thân Kiều An Hảo vì bị
lạnh mà run lẩy bẩy, nhưng tâm tình của cô lại trở nên sôi trào cuồn
cuộn, ngay tiếp theo ngón tay của cô đã bắt đầu run rẩy.
Rõ ràng cô phải nên vui vẻ kích động, nhưng là không biết thế nào, nước mắt cứ không nhịn được mà rơi xuống trên mặt cô.
Hơn bốn tháng, hơn một trăm ba mươi ngày, tim đập hơn ngàn vạn lần… Người cô đã nhớ nhưng lâu ngày, cuối cùng cũng đã gặp được.
Cô rõ ràng đã tưởng tượng qua vô số lần trong đầu, cảnh tượng một ngày kia khi mình và Lục Cẩn Niên gặp mặt, mình phải làm cái gì, nhưng vào giờ
phút này, cô lại phát hiện, căn bản cô đã mất hết sức lực để cử động,
chỉ muốn cứ như vậy, lẳng lặng ngắm anh một lát, bù đắp lại thời gian
bốn tháng vắng bóng.
Nước mắt của Kiều An Hảo càng rơi nhiều hơn, nhưng khóe môi cô lại cong lên, ánh mắt của cô trở nên vô cùng dịu
dàng, sợ mình tất cả những gì mình thấy là ảo giác, khẽ nhấc chân lên,
bước từng bước chậm rãi, từng chút từng chút tới gần Lục Cẩn Niên.
Lúc đã đến gần, Kiều An Hảo liền cảm nhận được hơi thở lạnh nhạt chỉ thuộc
về Lục Cẩn Niên, sự mát lạnh quen thuộc, khiến nước mắt của Kiều An Hảo
rơi như mưa trong nháy mắt.
Thật sự là anh… Không phải là cô đang nằm mơ, rốt cuộc cô, rốt cuộc cô đã tìm được anh rồi…
Cánh môi Kiều An Hảo đều đã run lên, dường như cô đã tiêu tốn hết sức lực và tình cảm toàn thân, mới gọi được tên của anh: "Lục Cẩn Niên?"
Người đàn ông đứng đưa lưng về phía Kiều An Hảo, giống như đang thất thần
nghĩ về điều gì, vẫn không phát giác được có người đến gần phía sau.
Cho đến khi một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, gọi tên của
mình, chân mày anh giật giật, thu hồi tầm mắt đang nhìn về phương xa,
nghĩ thầm, lại
xuất hiện ảo giác rồi.
"Lục Cẩn Niên… Thật sự là anh sao?"
Lục Cẩn Niên còn chưa nghĩ xong, tiếng của Kiều An Hảo lại truyền đến từ
phía sau, toàn thân của anh run bật lên một cái, nhưng lại không có ý
muốn quay đầu.
Anh cảm thấy rõ ràng, phía sau có người đang đến
gần mình, trong đầu óc là mùi hương thoang thoảng dù đã cố gắng nhưng
vẫn chưa hề biến mất.
Lục Cẩn Niên nhận thấy liền nắm chặt tay, thân thể trở nên có chút cứng ngắc.
"Lục Cẩn Niên, thời gian dài như vậy anh đã đi đâu?" Kiều An Hảo vừa hỏi vừa đưa tay ra kéo cánh tay của Lục Cẩn Niên, lúc đầu ngón tay của cô mới
vừa chạm vào áo khoác của anh, cả người anh như bị điện giật, phản ứng
dữ dội nhanh chóng tránh né.
Đầu ngón tay của Kiều An Hảo rơi
vào khoảng không, có chút sững sờ ngẩng đầu lên, thấy gò má của người
đàn ông, có vẻ có chút gầy gò hơn so với trước kia, nhưng vẫn đẹp đến
mức rung động lòng người như cũ, chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt kia có chút như không có linh hồn.
Lúc trước khi Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên
như vậy, cũng có chút khiếp đảm, cho dù cho tới bây giờ, trong lòng cô
vẫn có chút sợ hãi như cũ, cô nuốt nước bọt, âm thầm phát động dũng khí, lại đưa tay ra bắt cánh tay của anh lần nữa, thế nhưng ngay cả áo của
anh cô cũng chưa chạm vào, anh cũng không liếc nhìn cô một cái, nhấc
chân, đi qua trước mặt cô, nhanh chóng cất bước rời đi.