Không phải Kiều An Hảo chưa từng nghĩ tới, Lục Cẩn Niên sẽ tức giận vì bốn
tháng trước phải đợi cô trong thời gian dài, nhưng cô vẫn không xuất
hiện, hơn nữa cô đều đã nghĩ xong, sau khi gặp được, cô nhất định sẽ nói xin lỗi với anh.
Nhưng cô không ngờ, thật vất vả mới gặp được,
tâm tình của anh không có bất kỳ sự thay đổi nào, giống như cô chính là
một người xa lạ không quan trọng, đừng nói một câu nói, ngay cả một ánh
mắt cũng không muốn cho cô.
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên bỏ lại
cho một bóng lưng lạnh lẽo mà rời đi, khiến cô sững sờ trước mộ mẹ anh
chừng một phút, mới phục hồi tinh thần, sau đó đuổi theo phương hướng mà Lục Cẩn Niên bỏ đi.
Cô mang giày cao gót, tốc độ vẫn không thể
nhanh bằng anh, nghĩa trang lại xây trên núi, lúc đi xuống đều là bậc
thang, một phút đồng hồ sau cô mới đuổi theo anh, khoảng cách giữa hai
người, chẳng những gần hơn chút nào, ngược lại càng cách xa hơn.
Thật vất cả cô mới tìm được anh, lần này tuyệt đối không thể để cho anh đi mất!
Kiều An Hảo cắn môi, dường như đã hạ một quyết tâm vô cùng lớn, trực tiếp
cởi giày cao gót của mình ra, xách trong tay, sau đó dưới trời đông giá
rét, chỉ là mang một lớp vớ mỏng, bước trên bậc thanh lạnh như băng,
đuổi theo về phía chân núi.
Lục Cẩn Niên đi rất nhanh, Kiều An
Hảo muốn tìm anh, không dám ngừng lại nghỉ một chút, nhưng mặc dù như
thế, Kiều An Hảo vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lục Cẩn Niên, lòng
của cô có chút hốt hoảng, chỉ có thể liều mạng tang tốc, khắp nơi trên
bậc thang đều là đá vụn, cô không để ý đạp lên, bị đau mà kêu nhỏ một
tiếng, cũng không dám dừng lại, chỉ có thể cắn răng, nhịn đau, tiếp tục
khập khễnh đuổi theo, nhưng cuối cùng, Kiều An Hảo hoàn toàn không nhìn
thấy bóng dáng của Lục Cẩn Niên, lòng cô trở nên có chút tuyệt vọng, cô
biết lúc này đoán chừng Lục Cẩn Niên đã tới chân núi, lái xe rời khỏi,
một lần nữa cô lại lướt qua anh rồi, nhưng bước chân dưới chân cô vẫn cố chấp không chịu dừng lại như cũ.
Đợi
đến khi Kiều An Hảo chạy
tới chân núi, người đã thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, cô có chút uể oải
vất giày cao gót, lúc chuẩn bị mang vào, lại thấy ở trước cửa nghĩa
trang cách đó không xa, có hai ánh đèn xe loé lên, bỗng nhiên cô ngẩng
đầu, nhận ra đó là xe của Lục Cẩn Niên, nhất thời một nụ cười nở trên
khoé môi.
Anh đi cách cô một đoạn đường xa như vậy, nhưng vẫn
không lái xe đi, là lo lắng một mình cô ở trong nghĩa trang sẽ gặp
chuyện không may sao?
Qủa nhiên trong lòng anh vẫn không thể buông bỏ được cô.
Ngay cả giày Kiều An Hảo cũng không để ý mang vào, dứt khoát bỏ qua chiếc
giày đã xỏ được một nửa ở phía sau, sau đó chạy chân không về phía xe
của Lục Cẩn Niên.
Lúc Kiều An Hảo chỉ còn cách xe Lục Cẩn Niên xe khoảng năm mét đột nhiên chiếc xe kia bị giẫm lên chân ga, lấy tốc độ
cực nhanh phóng ra khỏi cửa nghĩa trang.
Kiều An Hảo quẹt miệng,
ảo não giậm chân hai cái, sau đó liền vội vội vàng vàng chạy về xách
giày của mình, lên xe, khỏi động, phóng ra khỏi cửa nghĩa trang.
Lúc xe của Kiều An Hảo chạy ra khỏi cửa nghĩa trang, vừa vặn thấy xe của
Lục Cẩn Niên chạy về phía trong thành, cô liền chuyển tay lái, quẹo một
chỗ, sau đó dùng sức đạp một cái lên chân ga, tăng tốc.
Từ nghĩa
trang về trong thành, một đường tốc độ cao, tốc độ xe của Kiều An Hảo
nhanh, tốc độ xe của Lục Cẩn Niên cũng sẽ nhanh, mặc kệ cô đuổi theo như thế nào, giữa hai chiếc xe vẫn luôn duy trì một khoảng cách.