Bà lão giống như một đứa con nít, cần có người từng giây từng phút dụ dỗ,
Kiều An Hảo không có chút nào không kiên nhẫn, vẫn nói chuyện phiếm với
bà lão, sau đó từ trong miệng bà lão Kiều An Hảo biết được rất nhiều
chuyện trước kia của Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên xuất hiện vào
buổi chiều ngày hôm đó, bà lão nói rất nhiều chuyện khi bé của Lục Cẩn
Niên, thì ra chỗ ở của bọn họ khi đó là trong khu dân cư nhỏ, tất cả mọi người đều biết mẹ của Lục Cẩn Niên làm trong hộp đêm, mọi người ít hay
nhiều đều xem thường người phụ nữ như vậy, hơn nữa mẹ Lục Cẩn Niên rất
xinh đẹp, trong cư xá có không ít người đàn ông gặp bà đều ở lâu vài
lần, chọc cho người nhà người ta không vừa lòng, dần dà trong khu dân cư nhỏ có không ít phụ nữ tụ tập lại một chỗ, mắng mẹ Lục Cẩn Niên là hồ
ly tinh, ngay cả con mình cũng dặn phải cách xa Lục Cẩn Niên một chút.
Lúc đó bởi vì mới có năm tuổi, Lục Cẩn Niên không biết nhìn mặt mà nói
chuyện, nên anh không biết mấy đứa nhỏ trong khu cư xá đó ai cũng chán
ghét anh, lúc thấy các bạn bè đi chơi, anh cũng sẽ đi theo, thế nhưng
mỗi lần đều phải chịu sự ghét bỏ của mấy bạn, nên dần anh cũng không
muốn đi chơi, ban ngày mẹ anh ngủ, buổi tối thì đi ra ngoài làm, vì vậy
không thể ở cùng anh, tất cả thời gian đa số anh chỉ có một mình cô đơn
lẻ loi, ngồi xổm trong một góc trong khu cư xá, tự mình chơi.
Có
một lần, có một bé trai trong khu cư xá chạy đến kiếm chuyện với anh,
hình như là mắng mẹ anh, cuối cùng hai người đánh nhau, đứa bé đó bị Lục Cẩn Niên cầm gạch nện bể đầu, người trong khu cư xá cũng không cần biết ai đúng ai sai, trực tiếp chạy đến đánh mẹ Lục Cẩn Niên, liền bắt đầu
chỉ trích hai mẹ con anh.
Từ đó về sau, ban ngày Lục Cẩn Niên rất ít đi ra cửa.
Bà lão nói tới đây, thì thở dài một hơi.
Giọng điệu này khiến đáy lòng Kiều An Hảo càng hung hăng co quắp một
cái.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết, lúc nhỏ Lục Cẩn Niên, vậy mà sống qua những ngày đen tối như vậy.
Thì ra, trên thế giới này, không có người trời sinh đã có tính cách lạnh
lùng, chẳng qua là không được người khác tiếp nhận, vì vậy chỉ có thể
giả bộ bộ dáng bản thân căn bản là khinh thường người khác, ngụy trang
để che dấu con người thật của mình.
Kiều An Hảo còn muốn hỏi thêm nhiều chuyện của Lục Cẩn Niên nữa, đột nhiên chuông cửa lại vang lên,
người phụ nữ trung niên ra mở cửa, thấy Lục Cẩn Niên đứng ở bên ngoài,
có chút vui mừng: “Lục tiên sinh, ngài đã tới?”
Kiều An Hảo nghe
được câu này, vội vàng từ trong phòng ngủ bà lão đi ra, liền thấy Lục
Cẩn Niên cầm rất nhiều túi đồ, bước vào phòng.
Lúc này đây, Kiều An Hảo cũng nhìn rõ Lục Cẩn Niên, nếu so với đêm giao thừa thì thấy rõ hơn.
Ngoại trừ người gầy đi một chút, thì anh không có bất cứ cái gì khác, trên người vẫn là vẻ kiêu ngạo lạnh lùng như trước.
Lục Cẩn Niên hình như không chú ý tới Kiều An Hảo, trước đưa mấy cái túi
cho bão mẫu, sau đó đổi giày, liền mở miệng, giọng nói nhàn nhạt, không
có chút tình cảm: “Bà nội đâu?”
“Trong phòng ngủ.”
Lục Cẩn Niên gật đầu một cái, xoay người, vừa mới chuẩn bị bước vào phòng ngủ, mới thấy Kiều An Hảo đứng trước cửa phòng.
Lông mày Lục Cẩn Niên nhíu lại, lạnh nhạt nơi đáy mắt rõ ràng đã hiện lên
một chút kinh ngạc, có điều rất nhanh đã bình thường trở lại, lạnh lùng
mở miệng, giống như cô là một người xa lạ: “Cô tới đây làm gì?”