Chẳng qua là khi hai
chiếc xe con một trước một sau chạy vào thành Bắc Kinh, thời điểm đi
ngang qua cây cầu vượt, Lục Cẩn Niên căn bản không cho Kiều An Hảo thời
gian phản ứng, trong lúc đó bất chợt liền tăng tốc độ xe lên, đợi đến
lúc Kiều An Hảo chạy qua khúc quanh, phía trước là ba đường lộ trống
rỗng, đã không thấy bóng xe của Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo thả
chậm tốc độ xe lại, đứng ở ven đường, cô mờ mịt nhìn ba con đường ở phía trước, không biết nên lựa chọn con đường nào.
Cuối cùng, vẫn là mất dấu anh.
Kiều An Hảo ngồi ở trong xe rất lâu, mới lấy điện thoại ra nhìn thời gian,
đã qua mười hai giờ khuya, một năm mới đã đến, cô trước gọi điện thoại
cho người phụ nữ trung niên chăm sóc bà lão, hỏi thăm bây giờ đi qua trả xe có tiện hay không, bà để cho cô ngày hôm sau trở lại trả là được
rồi.
Kiều An Hảo cúp điện thoại, buồn bã lái xe trở về nhà trọ mình mua.
Cô vào nhà, có chút mệt mỏi ngồi ở trên ghế solon, mới cảm thấy lòng bàn chân truyền tới cảm giác đau đớn.
Cô cúi đầu, thấy trên vớ đều là vết máu, có chút uất ức bĩu môi, liền cẩn
thận từng ki từng tí cởi vớ từ trên chân xuống, sau đó nhìn lòng bàn
chân bị coj sát tuwnfg chút từng chút ở miệng vết thương lại ra máu, ở
trên da thịt trắng tuyết cực kỳ chói mắt.
Kiều An Hảo thuận tay
rút chai rượu cồn ở dưới bàn trà, xé mở đóng gói, rồi đổ lên vết thương
để khử trùng, bởi vì đau đớn, mi tâm của cô thoáng nhẹ nhăn lại.
Khử trùng xong, Kiều An Hảo giống như mất hết toàn bộ khí lực, trực tiếp ôm đệm, co quắp ngã xuống ghế salon.
Thật vất vả mới tìm được Lục Cẩn Niên, vẫn cho là ngày cô và anh gặp lại là
ngày bắt đầu hạnh phúc của bọn họ, bây giờ nhìn lại, hình như cô nghĩ
quá đơn giản.
Kỳ thật anh tức giận cũng tốt, lạnh nhạt cũng được, cô đều hiểu.
Lúc trước trong lòng anh tràn đầy vui mừng đợi cô
cả đêm, trong đêm hôm đó, với anh mà nói, nhất định là một lần một lần giày vò và đau đớn đi.
Vì vậy mặc kệ bây giờ anh đối xử với cô như thế nào, lúc này cô cũng sẽ không lùi bước, cũng sẽ không buông tha.
Kiều An Hảo nghỉ tới đây, liền vò đầu một cái, thấy trên bàn để một hộp
thuốc lá và một tờ giấy, vươn tay cầm lấy, giống như quyết định cái gì
đó, ánh mắt trở nên có chút kiên định.
-
Quả thật Kiều An Hảo
không có từ bỏ, cũng không có lùi bước, mặc dù tối hôm qua cô mất dấu
của Lục Cẩn Niên, nhưng là không có nói lên từ này về sau cô sẽ không
tìm được anh.
Ngày hôm sau trời mới vừa sáng, Kiều An Hảo đã bò
dậy, trước tiên cô lái xe đến Kiều gia chào hỏi năm mới với chú Kiều và
thím, sau đó ăn chút điểm tam, mới tìm cớ rời khỏi, đi trả x echo bà nội ở bên kia.
Trả xe xong, Kiều An Hảo cũng không có sốt ruột rời đi, ngược lại ở trong nhà bà nội, nói chuyện với bà.
Đối với Lục Cẩn Niên mà nói, bà nội hẳn là người anh lo lắng nhất trên đời
này, anh biến mất một thời gian dài như vậy không có ai liên lạc được,
nhưng đêm giao thừa lại xuất hiện ở trước mộ của mẹ anh, khẳng định cũng sẽ tới thăm bà nội.
Cho nên chỉ cần cô ở đây, ôm cây đợi thỏ là được rồi.
Sáng sớm mỗi ngày Kiều An Hảo đều qua nhà bà lão, ở tới buổi tối đã khuya
mới về, đến buổi chiều ngày mùng bốn hôm đó, cuối cùng cũng như cô nghĩ, Lục Cẩn Niên xuất hiện.