Không đợi trợ lí kịp phản ứng lại, Lục Cẩn Niên đã kéo ghế đứng lên, bước ra ngoài.
Trợ lí sững sờ trong phút chốc mới kịp phục hồi lại tinh thần, hắn vội vàng lấy điện thoại ra, gửi cho Kiều An Hảo một tin nhắn: "Cô Kiều, Lục tổng đang ở khách sạn Bốn Mùa, theo sự hiểu biết nhiều năm của tôi đối với
Lục tổng, chắc chắn anh ấy đang ở phòng 1001, cô báo số chứng minh nhân
dân của Lục tổng thì nhân viên khách sạn sẽ giúp cô mở cửa, số chứng
minh nhân dân của anh ấy là..."
Sau đó, trợ lí nhắn đến một dãy
số thẻ trên giấy chứng minh nhân dân cho Kiều An Hảo, sau khi gửi xong
tin nhắn, giống như nhớ ra chuyện gì đó, anh ta tiếp tục soạn một tin
nhắn khác: "Đúng rồi, cô Kiều, Lục tổng nói anh ấy sắp phải đi, cô có
thể dùng số chứng minh nhân dân này để hỏi bên công ty hàng không, xem
anh ấy đặt vé chuyến nào, thật sự thì tôi chỉ có thể giúp cô như vậy
thôi, còn lại thì cô tự tìm cách đi."
Sau khi trợ lí gửi xong tin nhắn này, anh ta kéo ghế ra khỏi phòng, đuổi theo sau Lục Cẩn Niên.
Lại bán đứng Lục Cẩn Niên một lần nữa, trợ lí không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
Từng yêu thương cô Kiều nhiều như vậy, không có khả năng Lục tổng đã hết
yêu, anh ấy càng trốn tránh, càng chứng minh trong lòng của anh ta còn
quan tâm rất nhiều... Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, lại khiến
cho Lục tổng quyết tâm buông tay cô Kiều.
Tuy nhiên, muốn tháo
chuông thì cần người buộc chuông, trên thế giới này người làm cho Lục
tổng đau khổ thì chỉ có cô Kiều, người khiến cho Lục tổng được hạnh phúc cũng chỉ có cô Kiều mà thôi.
Vậy nên anh ta không tính là đang
bán đứng Lục tổng, đúng không? Chính xác là anh đang giúp đỡ Lục tổng... Giúp anh ấy tìm lại hạnh phúc đã đánh mất nhiều năm qua.
Ừ!
Đúng, chính là như vậy, anh đang giúp Lục tổng tìm lại hạnh phúc! Đợi
đến tương lai khi Lục tổng và cô kiều lại thân thiết với nhau, nếu anh
bị lộ những chuyện... bán đứng đó, anh ta có thể đi tìm cô Kiều nhờ giúp đỡ.
Trợ lí nghĩ mình có Kiều An Hảo làm bùa hộ mệnh, cuối cùng
cũng miễn cưỡng yên tâm trở lại,
xuyên qua kính chiếu hậu, anh ta nhìn
lén Lục Cẩn Niên đang ngồi ở hàng ghế sau.
Trợ lí không trực tiếp tiễn Lục Cẩn Niên lên tận phòng, chỉ lái xe đưa anh ta đến trước của
khách sạn, sau đó anh ta lái ô tô rời khỏi đó.
Trong lễ mừng năm
mới, vốn dĩ khách sạn đã có rất ít người ở, hơn nữa bây giờ đã là giữa
đêm khuya, ngoài một tiếp tân và hai bảo vệ đứng bên ngoài, cả đại sảnh
không còn một bóng người khác.
Thang máy dừng ở tầng thấp nhất
của khách sạn, Lục Cẩn Niên ấn nút mở, đợi khoảng hai phút sau thì thang máy mới kêu lên leng keng hai tiếng, chậm rãi mở ra, Lục Cẩn Niên bước
vào rồi nhấn lên tầng cao nhất.
Thang máy lên đến nơi, Lục Cẩn
Niên đi ra ngoài , đi thẳng đến phòng 1001 ở cuối cùng, anh lấy thẻ mở
khóa từ trong túi quần, quẹt mở cửa.
Gian phòng chậm rãi mở ra sau khi anh quẹt thẻ, tối đen một mảnh.
Mượn ánh sáng bên ngoài hành lang, Lục Cẩn Niên cắm chiếc thẻ mở phòng vào
chỗ nguồn điện, đèn trong phòng lập tức được sáng lên.
Anh
thuận tay đóng cửa lại, bước từng bước vào phòng khách, thuận tay cởi
chiếc áo khoác trên người ra, kéo cà-vạt trên áo sơ mi qua một bên, sau
đó đi về phía phòng ngủ.
Một tay của Lục Cẩn Niên mở cửa phòng
ngủ, tay còn lại đang kéo cà-vạt, sau đó còn thuận tay ném nó xuống góc
giường, anh giơ một tay lên, vừa mở cúc áo, còn thuận tiện mở luôn thắt
lưng, vừa chuẩn bị đi vào phòng tắm, khóe mắt anh quét qua một chỗ, sau
đó hành động của cả cơ thể bị dừng lại, khoảng ba giây sau, anh mới quay đầu nhìn Kiều An Hảo đang cắn môi dưới ngồi trên ghế xô pha gần cửa sổ.