Lục Cẩn Niên không hề chuẩn bị tinh thần, hoàn toàn không lường trước được Kiều An Hảo đang ở trong phòng mình, tay đang cởi nút áo chợt ngừng lại, cả người giống
như bị người ta đóng băng, đứng sững tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Kiều An Hảo đánh bạo lẻn vào phòng người khác như vậy, trong
lòng cô có chút thấp thỏm không yên, mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời,
nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên một hồi, sau đó đứng lên, đi về phía Lục Cẩn Niên: "Lục Cẩn Niên, xin lỗi, đã quấy rầy anh rồi."
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, hai mắt nhìn theo Kiều An Hảo chậm rãi đi tới gần
mình, cả người thẫn thờ, có chút cảm thấy mình đã sinh ra ảo giác.
Kiều An Hảo đứng cách Lục Cẩn Niên chừng nửa thước thì dừng lại, cô ngẩng
đầu lên nhìn anh, còn chưa mở miệng thì phát hiện tốc độ tim đập của
mình nhanh đến mức gần như bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra khỏi cổ
họng: "Lục Cẩn Niên, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Lời này của Kiều An Hảo giống như con dao găm bén nhọn nhất thế gian, mạnh
mẽ đâm vào trái tim Lục Cẩn Niên, trong nháy mắt khiến sắc mặt anh tái
nhợt đi.
Câu nói này có ý tương tự với tin nhắn anh gởi cho cô lúc trước: "Tối nay lúc dùng cơm, chúng ta nói chuyện rõ ràng chút."
Thế nhưng đêm đó anh đợi cả một đêm, hạ thấp dáng người, bỏ đi tôn nghiêm, đều không thể chờ được cô tới.
Nói chuyện một chút... Cô ngay cả cơ hội cho anh nói cũng không có, liền trực tiếp phán anh tội chết.
Tay cầm nút áo của Lục Cẩn Niên khẽ run lên, bởi vì lực đạo lớn nên kéo đứt nút áo, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang răng rắc, khiến cho Lục
Cẩn Niên hơi hoàn hồn lại, tiêu cự trong mắt anh trong phút chốc nhắm
chuẩn xác vào cô, tầm mắt băng hàn thấu xương khiến cho Kiều An Hảo đang ở trong căn phòng bật mấy sưởi cảm thấy lạnh lẻo, anh nhìn chằm chằm
vào cô ước chừng nửa phút, mới mở miệng, trong lời nói không có chút cảm xúc nào: "Tôi nghĩ, giữa tôi và
cô không có chuyện gì để nói."
Đi theo lời là tầm mắt bình tĩnh vô ba của anh rời khỏi mặt cô, tay đặt
trên áo dời xuống, cởi nút áo tiếp theo, động tác ung dung ưu nhã kéo
cửa phòng tắm ra, đang chuẩn bị bước vào thì tựa như anh nhớ ra cái gì
đó, nhưng không quay đầu nhìn Kiều An Hảo, chỉ hơi khựng lại chút, giọng nói vẫn bình thản như nước lặng: "Tôi mặc kệ cô vì sao tiến vào phòng
này, tôi hi vọng trước khi tôi đi ra, cô đã rời đi rồi, đừng để tôi báo
cảnh sát."
Nói xong, Lục Cẩn Niên liền bước vào phòng tắm.
Dưới tình thế cấp bách, Kiều An Hảo vươn tay ra kéo tay của Lục Cẩn Niên.
Sống lưng Lục Cẩn Niên căng cứng, anh mím chặt môi, cúi đầu xuống nhìn chằm
chằm vào bàn tay nhỏ mềm mại trắng nõn đang cầm lấy tay mình, trong mắt
có đủ loại tình cảm phập phồng thác loạn, cuối cùng chỉ hóa thành hai
chữ cứng ngắc: "Buông ra!"
Kiều An Hảo bị âm điệu lạnh lẽo của
Lục Cẩn Niên hù dọa, đầu ngón tay có chút run rẩy, cô cúi thấp đầu, bàn
tay nhỏ run run càng nắm chặt lấy anh, bởi vì bất an cho nên lòng bàn
tay đều là mồ hôi, "Lục Cẩn Niên, em biết anh đang tức giận, nhưng có
thể phiền anh cho em chút thời gian không? Để em nói xong lời em muốn
nói..."
"Không có hứng thú!" Lục Cẩn Niên hơi mất kiên nhẫn cắt
ngang lời Kiều An Hảo, trực tiếp nâng tay kia lên bắt lấy cổ tay của
Kiều An Hảo cố gắng kéo tay cô ra khỏi tay mình.